
Mặt Trời Nơi Xứ Tuyết
Trong vô số thế giới, trong vô số cuộc đời, trong vô số lựa chọn... Ngài mãi mãi là ván cược lớn nhất cuộc đời tôi. Tôi yêu sắc trắng, yêu mùa đông có tuyết bay, yêu cả mái tóc mềm mại của ngài. Đôi lúc chính tôi cũng không rõ, khi cái màu trắng tôi yêu là vì tôi yêu nó, hay vì tôi yêu ngài... Tôi đã sống và đã yêu, yêu một mặt trời nơi xứ tuyết. ---- Ở một không gian khác, có một Quang tìm được mặt trời của cậu ấy. Cậu và ngài đã sống và đã chết, đã yêu và đã hận. Họ không tiếc nuối, cũng không hối hận. Họ đã bên nhau và xa nhau. Nhưng họ vẫn sẽ gặp lại, và lần nữa yêu nhau. Ý chính: Không lãng quên quá khứ, không bỏ mặc hiện tại, không đánh mất tương lai.

Ngày giông bão
Nhân vật: – Công: Lee Hyun Ki. Độ tuổi: 23. Sinh viên đại học K. – Thụ: Moon Ha Chae. Độ tuổi: 18. Học sinh trung học năm hai lớp 2/3. – Em gái công: Lee Cha Min. Độ tuổi: 18. Học sinh trung học năm hai lớp 2/3. – Nữ phụ: Park Joona. Độ tuổi: 22. Sinh viên đại học K. – Và một vài nhân vật khác… Oppa: cách xưng hô thân thiết của nữ với đàn ông lớn tuổi. Hyung: cách xưng hô thân thiết của nam với đàn ông lớn tuổi.

Hoa gửi người phương xa
TRUYỆN NGẮN: HOA GỬI NGƯỜI PHƯƠNG XA Tác giả: Nam Nam Giới thiệu: Đây là một câu chuyện được sáng tác trong những giây phút ngẫu hứng khi Tết đến xuân về, khi hoa đào, hoa mai nở rộ khắp hai miền nam bắc. Độ dài của truyện chỉ có trên dưới 10 chương, và có thể sẽ hoàn thành trong tháng Giêng. Câu chuyện kể về tình yêu của hai chàng trai trong thời đất nước còn chiến tranh, và non sông vẫn còn bị chia cắt. Tình yêu tràn trề trong trái tim cùng với nỗi nhớ nhà, nhớ người yêu chỉ có thể được gửi gắm qua những nhành hoa và những bức thư. Tình yêu của hai chàng trai ấy không chỉ là tình yêu tươi đẹp của tuổi trẻ mà còn là khát vọng về một tương lai đất nước được hoà bình, về một tương lai mà họ có thể nắm lấy tay nhau cùng sống, cùng bạc đầu. Nhưng thật đáng tiếc... Tình yêu của những anh hùng... Tôi yêu em như tôi yêu Tổ Quốc, dằn lòng không đặng mà khảm tận tâm cam. Tôi yêu em như yêu cờ Tổ Quốc, nhuốm màu máu đỏ ôm ấp ánh sao vàng. Tôi yêu em như người Việt yêu Đảng, dù có gian truân cũng quyết không buông lòng. Tôi yêu em đến khi sông cạn đá mòn, đến khi linh hồn tôi không còn yêu Tổ quốc. Tôi yêu em... Tình yêu của chàng lính trẻ dành cho người yêu của anh chỉ đơn giản như thế, chỉ như tình yêu mà anh dành cho Tổ quốc thân yêu.

Chốn xưa chuyện đôi mình
Thể loại: Tình trai Bối cảnh: Cần Thơ, những ngăm 19XX Nhân vật: Nguyễn Minh Tri x Trần Trọng Hiếu Thứ tình cảm mà người đời cười chê dị nghị là bệnh hoạn, cậu và hắn đã vướng vào nó. Ai cũng có quyền được thương, được yêu đâu nhất thiết phải xem họ là nam hay nữ chứ.

Khi chúng ta không còn thấy ánh mặt trời
Nếu một ngày hoa lưu ly không còn nở, nếu một ngày tiếng violin không còn vang và nếu một ngày tôi cũng chết... Cậu bí ẩn thật đấy, đến không báo trước rồi lại để cho tôi nhớ thương mà rời đi. Cậu biết chứ, nơi ấy ánh dương vẫn còn chiếu rọi, chỉ đáng tiếc nơi ấy không còn chúng ta.

Vấn vương
Câu chuyện tình trai thanh xuân của đôi bạn trẻ... Vũ Đăng - học sinh yêu thích Văn học. Nhật Minh - học sinh trường chuyên, có sở thích Toán học. Câu chuyện bắt đầu từ khi Nhật Minh chuyển đến trường THPT Lâm An. Cuộc sống của họ giống như hai đường thẳng song song, tưởng chừng chẳng có chung giao điểm. Nhưng ở một ẩn số nào đó, họ bắt đầu bước vào cuộc đời nhau. Cuộc hành trình của hai bạn trẻ không chỉ đi khám phá về cảm xúc cá nhân, mà còn tháo bỏ được nút thắt về gia đình. --- Suy nghĩ điều gì đó, cậu lại giơ điện thoại trước mặt Nhật Minh cười hỏi: “Cậu thấy nó giống gì?” Chẳng cần ngó qua màn hình, Nhật Minh nãy giờ đã chiêm ngưỡng thực tế đủ rồi: “Giống vết thương”. Vũ Đăng lắc lắc ngón tay trước mặt rồi chỉ chỉ điện thoại, cười nói: “No no no! Con người chuyên Toán sẽ chẳng hiểu được nhân sinh! Cậu không thấy nó giống như chùm tử đinh hương đang nở rộ, bên cạnh còn vài tàn tích của cánh hoa xác pháo rụng trên nền tuyết trắng sao?” --- Cậu chẳng muốn giàu, mà hiển nhiên cũng không có ai lại đi lấy cái giàu vật chất để lấp đầy, bù vào khoảng trống cho cái nghèo nàn về tinh thần. Nhưng đứng từ tình cảnh gia đình, đó lại là cách một đứa trẻ đang bám lấy học thức để leo dần ra hang tối của số phận. Nếu không phải có kỳ thi học sinh giỏi Ngữ Văn năm lớp 10, chắc giờ cậu vẫn đang đi tìm công thức hàm số, phản ứng hóa học hay từ trường nào đó. Càng đuổi theo những kiến thức đó, cậu càng có cảm giác bản thân như một cái xác vô hồn đang vật vờ đi kiếm tìm hồn phách bị thất lạc. Càng tìm càng chẳng thấy! Yêu thích văn học bởi vì chỉ khi chìm vào dòng suy tưởng của người khác, dù khổ đau hay vui sướng thì tâm hồn của cậu đều một lần nữa được gột rửa, thoát được cái tôi thực tại, mượn tạm kí ức của người khác để sống tiếp. --- Bởi vì mỗi lần bản thân vất ngã, tôi lại đến gần hơn với người tôi yêu. Hẳn bản thân luôn là kẻ biết rõ ràng về việc một người khác thích mình: “Tôi biết cậu yêu tôi chứ không phải thích tôi. Vì trong đáy mắt cậu, tôi thấy bản thân mình ở đó. Khi bên cạnh cậu, tôi thấy nhịp tim vì nhau mà rung lên” ______