Thành Nhân Chi Mỹ

thanhnhanchimy

Số truyện 6
Người theo dõi 51
Đề cử 64
Theo dõi

Giới thiệu

"Không thấy đường ở đâu, mọi hướng đều có lối."

Ngày tham gia: 11/05/2023

Facebook của Thành Nhân Chi Mỹ

Truyện của tôi

Hoa ô đầu nở tím đồi
View book View book
“Hay là tôi đưa dì rời khỏi chốn này, trốn thật xa, có được không?” Tố Văn nhớ đến thuở bé, cái cảnh rời làng này đến làng khác, nhận hết khinh khi và tủi nhục. Rồi cô ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú của người trước mắt. Con người ai chẳng có lúc chợt muốn làm thứ gì đó thật táo bạo, đúng chứ? Và người tin là người khổ. Thuở ấy, nhà huyện lệnh nạp một vị thiếp thất, tài sắc chẳng thua kém đứa con gái út đã chết của lão chút nào. Thế rồi, kỳ lạ thay, một ngày nọ, người thiếp thất ấy bỗng mất tích, thi thể không còn toàn vẹn được tìm thấy ở con sông gần nhà. Không lâu sau đó, con trai cả nhà huyện lệnh - nay là gia chủ - cũng ốm nặng, uống thuốc cầm cự mấy tháng nhưng không thể qua khỏi. Trên đời này, chẳng ai biết từng có một mối tình dây dưa quyến luyến đến tận xương tủy, sau đó kết thúc trong lặng lẽ đau đớn. “Hoa ô đầu nở tím đồi, đẹp thì đẹp thật đấy, nhưng cực độc.”

Chương

99

Lượt đọc

1,5K

Theo dõi

44

Đề cử

15

Ngược gió
View book View book
Tạm dừng
Trong lúc những đứa trẻ cùng tuổi được đến trường, Vũ Chính phải làm việc chín tiếng một ngày ở lò gạch. Khoảng thời gian vui vẻ duy nhất của cậu có lẽ là tối muộn, khi được đến nhà “anh thầy” Lại Giang. “Tri thức chính là ánh sáng, là lối thoát.” Thế giới của Vũ Chính quá u ám và ngột ngạt, vậy nên cậu tin lời Lại Giang, tin rằng sinh mệnh mỗi người đều mang một ý nghĩa thiêng liêng, tin rằng chỉ cần kiên cường thì lúc nào đó cuộc sống sẽ trở nên tốt đẹp hơn. Tiếc thay, vào một ngày nắng nhẹ, nơi Vũ Chính dựa dẫm và tin tưởng bỗng dưng sụp đổ tan tành. Hiện tại bế tắc, còn tương lai thì mịt mù. … Vẻ đẹp của tuổi trẻ không chỉ là sự lãng mạn, mà còn là hoài bão, là gai góc, là liều lĩnh, là hoang mang, là mù quáng, và cả điên cuồng.

Chương

6

Lượt đọc

104

Theo dõi

11

Đề cử

2

Nhật ký của Hạc Hiên
View book View book
Hạc giấy đậu trên hiên nhà. Trời mưa. Không bay đi được. “Nhưng anh Đàm Đông thì có đôi cánh đấy. Hạc Hiên muốn đi đâu? Anh Đàm Đông sẽ đưa em đi.” Khi ấy, Hạc Hiên cứ ngỡ cuối cùng ông trời cũng động lòng thương xót, phái xuống một thiên sứ có đôi cánh lấp lánh đưa cậu rời khỏi địa ngục lạnh lẽo và tối tăm đã giam hãm nhiều năm. Nhưng, mãi sau này, cậu mới vỡ lẽ đó chẳng qua là một lời nói dối mà thôi. Một lời nói dối quá mức tàn nhẫn, quá đỗi bi thương. --- Lưu ý: Tất cả sự kiện và tình tiết trong truyện đều là sản phẩm của trí tưởng tượng.

Chương

82

Lượt đọc

740

Theo dõi

15

Đề cử

4

Khuất bóng
View book View book
Hoàn thành
Trong cái huyện này, mỗi một thế hệ của dòng họ Lê Sỹ sẽ có một “kẻ gánh nghiệp”. Người này tính tình cổ quái, bệnh tật liên miên, hậu mệnh chết yểu, không có ngoại lệ. “Lời nguyền.” “Quỷ? Lòng người chính là quỷ.” “Nhân quả ấy à, chung quy vẫn chạy không thoát, trốn chẳng nổi. Đúng là oan nghiệt...”

Chương

71

Lượt đọc

3,7K

Theo dõi

57

Đề cử

21

Hạc chầu Hạc lạc
View book View book
Dưới triều Lý, dòng họ Vũ - một dòng họ với giai thoại u ám - chỉ tồn tại vỏn vẹn bảy năm dưới đời gia chủ Vũ Khải Văn, người được miêu tả là máu lạnh bậc nhất cái xứ này... Đỗ Quốc Nghiệp là một học sinh vừa trượt nguyện vọng một, ông trời chê cái số cậu chưa đủ thê lương nên dịu dàng đặt cho cậu một chuyến du hành thời gian để thư giãn, giải tỏa áp lực thi cử. Hạng ghế thương gia. Vé không khứ hồi. - Gạc… Gạc hươu? Những ngón tay mảnh khảnh siết nhẹ, cánh cung thô nặng bằng gạc hươu thẳng vào đầu Đỗ Quốc Nghiệp vừa đáp “chuyến du hành” chưa tới một phút. Bóng tối nhiễm sắc đỏ, vì máu tươi đang chảy ròng từ đỉnh đầu cậu, chạy dọc sườn mặt, lăn dài qua mắt. - Chết chưa? Ranh con đứng đối diện mỉm cười, gõ đầu cánh cung vào trán Nghiệp bằng cái nhịp điệu cực kì gợi đòn. - Chưa chết thì đứng dậy, chạy đi. Nhân vật chính: Đỗ Quốc Nghiệp, Vũ Khải Văn.

Chương

6

Lượt đọc

67

Theo dõi

8

Đề cử

6

Capstan vương trên áo, Guigoz vùi trong đất
View book View book
Chàng trai nhìn lon rỗng in chữ “Guigoz” trong tay, đôi mắt đau đáu. “Anh thất hứa rồi.” Bốn chữ, nhẹ bẫng. Mười lăm năm. Lon rỗng cũ kỹ, không biết đã tận dụng biết bao lần mà ruột lon đen nhẻm. Mọi thứ tan nát vì bom đạn lẫn khói lửa ngợp trời, chỉ có thứ thiếc cứng này còn vẹn nguyên, tựa như nỗi day dứt đang quằn quại dưới đáy lòng Thiệu. Mùi Capstan vương trên áo, xua không tan, gột chẳng mất, mãi quẩn quanh. . Lon Guigoz vùi trong đất, như phần kí ức tang thương được ai đó cẩn thận “chôn cất”. Hai con người, hai thế giới, hai đầu sợi tơ, suýt thì…

Chương

7

Lượt đọc

165

Theo dõi

21

Đề cử

16