
Chàng trai nhìn lon rỗng in chữ “Guigoz” trong tay, đôi mắt đau đáu.
“Anh thất hứa rồi.”
Bốn chữ, nhẹ bẫng.
Mười lăm năm.
Lon rỗng cũ kỹ, không biết đã tận dụng biết bao lần mà ruột lon đen nhẻm. Mọi thứ tan nát vì bom đạn lẫn khói lửa ngợp trời, chỉ có thứ thiếc cứng này còn vẹn nguyên, tựa như nỗi day dứt đang quằn quại dưới đáy lòng Thiệu.
Mùi Capstan vương trên áo, xua không tan, gột chẳng mất, mãi quẩn quanh. .
Lon Guigoz vùi trong đất, như phần kí ức tang thương được ai đó cẩn thận “chôn cất”.
Hai con người, hai thế giới, hai đầu sợi tơ, suýt thì…
0/500
0 bình luận
Hãy là người đầu tiên bình luận cho Truyện này nhé!