
Tuổi 18, Thạch Khanh chơi vơi trước ngưỡng cửa đại học với chuyên ngành mà cậu không biết vì sao mình lại chọn. Không ai biết và cũng chẳng ai hiểu. Nhưng đã đâm lao thì phải theo lao. Và có lẽ chính cậu cũng không ngờ rằng cây lao số phận lại phóng cậu đến nơi mà dù là trong mơ cậu cũng chưa bao giờ mơ rằng mình sẽ đặt chân tới.
Giữa chốn mộng mị đó, cậu thấy trời đất xoay vần. Rốt cuộc là hồn bướm mơ giấc mộng tiên hay chỉ là hồn sâu xác bướm? Cậu thấy mình lạc giữa những miền quên lãng, đi qua giữa những làn khói sương, và cậu thấy mình chạm tay vào mịt mờ hương khói.
Ôi hồn bất diệt muôn đời, nay hương khói cũ phần ai mấy phần?
0/500
0 bình luận
Hãy là người đầu tiên bình luận cho Truyện này nhé!