
Em. Tôi.
Em của tuổi mười chín, vẫn luôn yên lặng ngồi trong góc phòng, mắt dõi theo những mô hình đất sét xếp ngay ngắn trên sàn nhà vương đầy nắng sớm.
Tôi bước lại gần chỗ em ngồi, nhẹ nhàng, chậm rãi, như thể sợ sẽ làm em giật mình.
Em ngẩng đầu nhìn tôi, đôi mắt to tròn ấy vẫn luôn khiến lòng tôi rối bời như thế. Tôi ngồi xổm xuống, nhìn những mô hình đất sét trên sàn nhà.
- Khéo tay quá.
Tôi nói, giọng khẽ khàng, bắt gặp ánh nhìn của em cùng nụ cười vui vẻ trên môi.
- Tâm của anh giỏi thật đấy.
Em của tôi, thiên thần của tôi, em khác với loài người như tôi, vì rằng linh hồn của em trong trẻo và lặng lẽ hơn so với nhân loại xô bồ này.
0/500
0 bình luận
Hãy là người đầu tiên bình luận cho Truyện này nhé!