Tiến Trình Của Tình Yêu
Tiến Trình Của Tình Yêu
Tác giả: Thụ Vô Tâm
Đang ra
Chương
14
Lượt đọc
123
Theo dõi
Đề cử
3
Đôi lời của Tác giả
Truyện đầu tay không nhận nhiều gạch đá. Bình luận văn mình để tác giả chỉnh sửa. Câu chuyện này, là dành cho những ai từng âm thầm thích một người. Từng giấu nhẹm nỗi lòng trong những ánh mắt nhìn lén. Từng cười ngốc nghếch chỉ vì người ấy quay lại hỏi ''Hôm nay cậu ổn không?'' Tình yêu tuổi học trò không phải lúc nào cũng đi đến cùng nhau. Nhưng nó khiến bạn biết thế nào là rung động thật sự. Là lần đầu trái tim lệch một nhịp không vì ai khác, mà vì cậu ấy. Nếu bạn từng có một người khiến thanh xuân của mình rực rỡ như vậy, Hãy biết ơn. Vì không phải ai cũng có được một đoạn ký ức đẹp đến thế để nhớ về. ''Nếu không thể sánh bước cùng cậu ấy trên đài vinh quang. Không thể cùng cậu ấy đứng trên bục cao nhận giải. Không thể viết lên tên mình và cậu ấy trên bảng vàng danh dự của trường. Thì tôi mong, mong rằng khi ngôi sao ấy tỏa sáng có thể chia sẻ cho tôi chút ánh sáng le lắt giữa đêm tối, để tôi không cần thấy cô đơn. Nếu có thể tôi mong ánh trăng ấy lướt qua gương mặt tôi, để tôi cảm thấy rằng có một khoảnh khắc ngắn ngủi. Ánh mắt cậu ấy từng dừng lại ở tôi, lâu hơn một chút. Tôi ước, ước thật nhiều. Rồi lại nhận ra, tôi chỉ nguyện cầu cho cậu ấy. Đời đời kiếp kiếp bình an, năm tháng cậu ấy mỉm cười rực rỡ."
Có những người đến vào một mùa rất đẹp. Không rực rỡ, không náo nhiệt, nhưng lại khiến thanh xuân có thêm một màu thật ấm. Tuổi mười bảy của cậu bắt đầu với những cơn gió cuối thu, lặng lẽ và hơi se lạnh. Của những buổi tan học, trời chưa tối hẳn, nắng vừa tắt sau tán cây, lòng người vừa chớm một khoảng trống. Và ở đó… là hắn. Cậu là kiểu người mà khi lướt qua, người ta sẽ nghĩ: ''Cậu ấy yên tĩnh thật.'' Không gây ồn ào, chẳng thích đám đông. Luôn ngồi ở hàng ghế sát cửa sổ, ánh nắng rọi qua mặt bàn, ánh mắt cậu rọi thẳng vào những khoảng trống không ai chạm đến được. Cậu giống như mặt hồ trong một buổi sớm thu. Thật phẳng lặng, trong veo, không gợn sóng. Nhưng chỉ cần đứng yên đủ lâu, sẽ nhận ra bên dưới mặt nước ấy là những lớp trầm tích nặng nề của ký ức, của tổn thương, và của những điều chưa từng được kể ra thành lời. Hắn là kiểu người ngược lại hoàn toàn. Nói nhiều, cười nhiều, là trung tâm của mọi cuộc trò chuyện. Luôn biết cách phá tan bầu không khí nặng nề bằng một câu bông đùa. Người ta thậm chí còn muốn gọi hắn là “cái chợ di động” bởi vì đi tới đâu cũng kéo theo sự ồn ào. Ai cũng thấy hắn đứng lại nhưng lại cảm giác hắn đang rời đi. Bước đi một cách vô vọng chẳng có mục đích. Hắn không có điểm đến cũng chẳng có nơi để quay đầu. Chính hắn cũng từng chờ một ai đó… để dừng lại. Để không phải lúc nào cũng là người mở đầu câu chuyện. Để được lắng nghe. Và được nhìn bằng đôi mắt dịu dàng, như cách cậu nhìn những trang sách. Một người như gió mát giữa ngày hè. Một người như cơn mưa đầu thu dịu dàng, lặng lẽ mà thấm sâu. Cậu không cần nhiều lời yêu thương. Nhưng từng hành động nhỏ đều có thể khiến trái tim cậu dao động. Hắn không giỏi che giấu cảm xúc. Nhưng khi đối mặt với cậu, lại luôn cảm thấy cần nhẹ nhàng hơn một chút, dịu dàng hơn một chút. Tình yêu giữa họ không bắt đầu bằng một lời tỏ tình to tát. Mà là một lần che mưa. Một lần cười chạm mắt. Một lần đưa bút khi cậu quên. Một lần cậu khẽ gọi tên hắn giữa sân trường đầy gió. ''Nếu em là hồ nước tĩnh lặng, thì để anh làm gợn sóng đầu tiên.'' ''Nếu em luôn lặng im, thì để anh là tiếng gọi mà em không nỡ quay lưng.'' Thanh xuân ấy, không chỉ là tình yêu. Là những giờ học lười biếng nhưng vui vẻ. Là những lần trốn tiết cùng bạn thân đi ăn bánh mì đầu ngõ. Là những tràng cười không cần lý do, và cả những giận hờn vu vơ không ai buồn giải thích. Là khoảnh khắc bạn nhận ra mình đang lớn lên, và trưởng thành... cùng nhau. Tình yêu tuổi học trò không ồn ào, không chắc chắn cho một tương lai dài rộng. Nhưng nó là thứ cảm xúc thuần khiết nhất, trong trẻo nhất. Là cảm giác lần đầu rung động chỉ vì một nụ cười, một cái chạm khẽ tay. Là khi nhìn nhau qua kẽ lá, trái tim bỗng đập nhanh hơn một nhịp. Là thứ cảm xúc vừa lạ lẫm vừa rực rỡ... Như một vệt nắng xuyên qua khung cửa sổ lớp học, lặng lẽ chiếu vào tuổi trẻ ai đó. Khiến mùa thanh xuân vốn đơn sắc… bỗng rực lên một màu thật đẹp. Hắn chưa từng nghĩ sẽ dừng lại vì một người như cậu. Cậu cũng chưa từng nghĩ mình sẽ rung động vì một người như hắn. Nhưng vào một buổi tối mùa thu, gió nhẹ làm bay vài sợi tóc trước trán cậu, Cậu khẽ nghiêng đầu, nhếch môi cười. Và hắn cứ thế ngẩn người trong khoảnh khắc đó. Không biết gọi đó là thích, là yêu, hay là mất khống chế… Chỉ biết, từ giây phút đó, hắn chẳng còn muốn quay đi nữa. Hắn chấp nhận. Hắn thua rồi. ''Sau này nếu em trưởng thành, nếu em viết ra những điều khiến mình tự hào, anh hy vọng. Anh sẽ là một dòng nhỏ trong đó. Dù là một đoạn ngắn thôi cũng được. Nhưng nhất định, phải có anh.'' ''Em là mùa thu của anh. Không ồn ào, không chói lọi, nhưng khiến người ta cứ muốn ở lại.'' Thanh xuân không dài, nhưng có một người từng đến, từng nhìn mình bằng ánh mắt dịu dàng, từng khiến tim mình rung động, thế là đủ. *Lưu ý: Tất cả những tình tiết trong truyện đều là hư cấu, tự tác giả tưởng tượng. Mới viết còn non tay nên không nhận nhiều gạch đá. Vui lòng để lại nhận xét văn minh để tác giả chỉnh sửa. *Lưu ý khi đọc truyện: Đoạn đầu hai nhân vật chính thích người kia rất nhanh nhưng đoạn sau là giai đoạn chậm nhiệt. Cảnh tỏ tình ít nhất cũng phải sau nhiều chương. Nếu không đủ kiên trì có thể không đọc. (Vẫn mong ủng hộ). Truyện là Trung Việt lẫn lộn, tác giả có tham khảo nhiều thông tin ở ngoài đời tại nước ta.
Bình luận
0/500
0 bình luận
Hãy là người đầu tiên bình luận cho Truyện này nhé!
Số truyện
5
Người theo dõi
Đề cử
8
Tôi là một cái cây. Hoàn thành đc mục tiêu nhỏ từ lâu về trc: trở thành 1 người bth nhất trên tg này
Có thể bạn thích