Thụ Vô Tâm

katylian

Số truyện 5
Người theo dõi 8
Đề cử 8
Theo dõi

Giới thiệu

Tôi là một cái cây. Hoàn thành đc mục tiêu nhỏ từ lâu về trc: trở thành 1 người bth nhất trên tg này

Ngày tham gia: 25/10/2024

Truyện của tôi

Tiến Trình Của Tình Yêu
View book View book
Có những người đến vào một mùa rất đẹp. Không rực rỡ, không náo nhiệt, nhưng lại khiến thanh xuân có thêm một màu thật ấm. Tuổi mười bảy của cậu bắt đầu với những cơn gió cuối thu, lặng lẽ và hơi se lạnh. Của những buổi tan học, trời chưa tối hẳn, nắng vừa tắt sau tán cây, lòng người vừa chớm một khoảng trống. Và ở đó… là hắn. Cậu là kiểu người mà khi lướt qua, người ta sẽ nghĩ: ''Cậu ấy yên tĩnh thật.'' Không gây ồn ào, chẳng thích đám đông. Luôn ngồi ở hàng ghế sát cửa sổ, ánh nắng rọi qua mặt bàn, ánh mắt cậu rọi thẳng vào những khoảng trống không ai chạm đến được. Cậu giống như mặt hồ trong một buổi sớm thu. Thật phẳng lặng, trong veo, không gợn sóng. Nhưng chỉ cần đứng yên đủ lâu, sẽ nhận ra bên dưới mặt nước ấy là những lớp trầm tích nặng nề của ký ức, của tổn thương, và của những điều chưa từng được kể ra thành lời. Hắn là kiểu người ngược lại hoàn toàn. Nói nhiều, cười nhiều, là trung tâm của mọi cuộc trò chuyện. Luôn biết cách phá tan bầu không khí nặng nề bằng một câu bông đùa. Người ta thậm chí còn muốn gọi hắn là “cái chợ di động” bởi vì đi tới đâu cũng kéo theo sự ồn ào. Ai cũng thấy hắn đứng lại nhưng lại cảm giác hắn đang rời đi. Bước đi một cách vô vọng chẳng có mục đích. Hắn không có điểm đến cũng chẳng có nơi để quay đầu. Chính hắn cũng từng chờ một ai đó… để dừng lại. Để không phải lúc nào cũng là người mở đầu câu chuyện. Để được lắng nghe. Và được nhìn bằng đôi mắt dịu dàng, như cách cậu nhìn những trang sách. Một người như gió mát giữa ngày hè. Một người như cơn mưa đầu thu dịu dàng, lặng lẽ mà thấm sâu. Cậu không cần nhiều lời yêu thương. Nhưng từng hành động nhỏ đều có thể khiến trái tim cậu dao động. Hắn không giỏi che giấu cảm xúc. Nhưng khi đối mặt với cậu, lại luôn cảm thấy cần nhẹ nhàng hơn một chút, dịu dàng hơn một chút. Tình yêu giữa họ không bắt đầu bằng một lời tỏ tình to tát. Mà là một lần che mưa. Một lần cười chạm mắt. Một lần đưa bút khi cậu quên. Một lần cậu khẽ gọi tên hắn giữa sân trường đầy gió. ''Nếu em là hồ nước tĩnh lặng, thì để anh làm gợn sóng đầu tiên.'' ''Nếu em luôn lặng im, thì để anh là tiếng gọi mà em không nỡ quay lưng.'' Thanh xuân ấy, không chỉ là tình yêu. Là những giờ học lười biếng nhưng vui vẻ. Là những lần trốn tiết cùng bạn thân đi ăn bánh mì đầu ngõ. Là những tràng cười không cần lý do, và cả những giận hờn vu vơ không ai buồn giải thích. Là khoảnh khắc bạn nhận ra mình đang lớn lên, và trưởng thành... cùng nhau. Tình yêu tuổi học trò không ồn ào, không chắc chắn cho một tương lai dài rộng. Nhưng nó là thứ cảm xúc thuần khiết nhất, trong trẻo nhất. Là cảm giác lần đầu rung động chỉ vì một nụ cười, một cái chạm khẽ tay. Là khi nhìn nhau qua kẽ lá, trái tim bỗng đập nhanh hơn một nhịp. Là thứ cảm xúc vừa lạ lẫm vừa rực rỡ... Như một vệt nắng xuyên qua khung cửa sổ lớp học, lặng lẽ chiếu vào tuổi trẻ ai đó. Khiến mùa thanh xuân vốn đơn sắc… bỗng rực lên một màu thật đẹp. Hắn chưa từng nghĩ sẽ dừng lại vì một người như cậu. Cậu cũng chưa từng nghĩ mình sẽ rung động vì một người như hắn. Nhưng vào một buổi tối mùa thu, gió nhẹ làm bay vài sợi tóc trước trán cậu, Cậu khẽ nghiêng đầu, nhếch môi cười. Và hắn cứ thế ngẩn người trong khoảnh khắc đó. Không biết gọi đó là thích, là yêu, hay là mất khống chế… Chỉ biết, từ giây phút đó, hắn chẳng còn muốn quay đi nữa. Hắn chấp nhận. Hắn thua rồi. ''Sau này nếu em trưởng thành, nếu em viết ra những điều khiến mình tự hào, anh hy vọng. Anh sẽ là một dòng nhỏ trong đó. Dù là một đoạn ngắn thôi cũng được. Nhưng nhất định, phải có anh.'' ''Em là mùa thu của anh. Không ồn ào, không chói lọi, nhưng khiến người ta cứ muốn ở lại.'' Thanh xuân không dài, nhưng có một người từng đến, từng nhìn mình bằng ánh mắt dịu dàng, từng khiến tim mình rung động, thế là đủ. *Lưu ý: Tất cả những tình tiết trong truyện đều là hư cấu, tự tác giả tưởng tượng. Mới viết còn non tay nên không nhận nhiều gạch đá. Vui lòng để lại nhận xét văn minh để tác giả chỉnh sửa. *Lưu ý khi đọc truyện: Đoạn đầu hai nhân vật chính thích người kia rất nhanh nhưng đoạn sau là giai đoạn chậm nhiệt. Cảnh tỏ tình ít nhất cũng phải sau nhiều chương. Nếu không đủ kiên trì có thể không đọc. (Vẫn mong ủng hộ). Truyện là Trung Việt lẫn lộn, tác giả có tham khảo nhiều thông tin ở ngoài đời tại nước ta.

Chương

14

Lượt đọc

123

Theo dõi

9

Đề cử

3

Nguyện Em: Một Đời Bình An, Năm Tháng Vô Ưu
View book View book
Một người tính cách xốc nổi, hành động thiếu suy nghĩ, là niềm vui của tất cả mọi người. Một người tính cách bình lặng, lạnh lùng, là niềm tự hào của tất cả mọi người. Hắn là đồ ngốc mà cuộc đời cho anh. Nhưng cũng là bờ vai anh dựa vào, là tấm lưng mà anh ân tâm nghỉ ngơi, là chốn mà anh có thể thể hiện được đúng con người thật của mình. Anh là bảo vật mà cuộc đời cho hắn. Là lá thư tình đẹp đẽ nhất hắn có được trong suốt năm tháng cuộc đời. Anh là người hắn dùng cả sinh mạng để trân trọng. Đối với anh, tình yêu đích thực là, dù hắn có trở thành người thế nào, anh vẫn yêu hắn. Trái tim đã rung động, tình yêu cứ ngày một sâu đậm, hắn đã chọn được người mình yêu rồi thì cả đời nhất quyết chỉ yêu người đó. Anh là đối tượng để phá, để trêu, để nhây, để dỗ, để đè, để cung phụng, để chở che, để yêu suốt cả cuộc đời mình. Không hiểu tại sao, rõ ràng chỉ quay lưng một cái, ngoảnh đầu lại liền đã không thấy người đâu. Nếu có một ngày chúng ta không còn ở bên nhau nữa...thì anh mong em có thể hiểu đến tận lúc đó anh vẫn còn tìm em. ''Anh yêu em, anh đã có dũng khí để nắm tay em, để nói rằng anh yêu em. Giữa biển người thầm lặng anh đã lần nữa tìm lại được em, vậy anh sẽ chẳng dại dột mà buông tay em thêm một lần nữa.'' ''Em yêu anh, bất kể anh hiện tại là dáng vẻ gì em đều có thể tìm thấy anh giữa đám đông. Nhưng chẳng hiểu sao 4 năm qua em lại chẳng thể nhìn thấy dù chỉ một lần.'' ''Anh ngày lễ nào cũng về, thậm chí ngày cuối tuần cũng có thể về. Nhưng hắn một chút cũng không gặp được anh, là do hắn không còn nhận ra bóng dáng anh nữa hay là do anh thực sự đã chọn bước ra khỏi vòng tròn của anh và hắn, xóa đi dấu vết của bản thân trong tầm mắt. Thực sự chọn bỏ hắn giữa bầu trời xanh này. Là hắn khi đó đã sai. Lý trí chọn khi đó là đúng nhưng tình cảm nói đó là sai. Khi yêu nhìn về tương lai là bằng lý trí nhưng cảm nhận trái tim phải dùng nhịp đập và sự lắng nghe, thấu hiểu. Ngày anh đi là một ngày trước cơn giông tố. Bầu trời ngày chiếc máy bay cất cánh đen nghịt. Đám mây che khuất đi mặt trời, che khuất luôn cả mặt trời của hắn. Đem anh đi trước mắt nhưng chẳng thể làm gì. Tờ giấy cầu nguyện nằm trong góc bàn, ánh nắng vàng ấm áp chiếu xuống, dòng chữ được rèn dũa cẩn thận, một dòng chữ giản đơn---- Cầu nguyện cho em, một đời bình an, năm tháng vô ưu.'' ''Người ở trong tim mình ngày nào xoay đi quẩn lại đã chỉ còn gói gọn trong dòng 'trước đây' và 'đã từng'. Là người sống trước mắt mình ngày nào giờ đây chỉ còn sự nhạt phai bóng dáng, tồn đọng lại trong ký ức và quá khứ thanh xuân.'' ''Em sẽ chết nhưng vẫn sẽ sống, sống mãi trong ký ức anh.'' Sau này tôi mới hiểu được định nghĩa của cái gọi là chấp niệm. Hóa ra chẳng lằng nhằng, chẳng lắm điều như người ta nói. Chỉ đơn giản là dù thời gian có xóa nhòa đi bất cứ thứ gì thì người đó mãi mãi vẫn ở đó. Đọng lại như giọt sương vừa lạnh lẽo lại vừa sáng lấp lánh mãi mãi không phai nhạt. Cậu ấy ngày đó và sau này đã khác xưa rất nhiều, đã trưởng thành và cũng đã thay đổi. Chỉ có tôi là mãi mãi đứng ở đó ngóng mãi bóng hình ngày đó. Ngóng mãi cái bóng hình mà tôi đã từng có được. Tác giả có lời: Dùng 1 từ để miêu tả truyện ấy hả? Ừm...học tập! Chính là nó, học tập học tập học tập. Điều gì quan trọng nhắc lại 3 lần. Nói thẳng đây chính là câu chuyện về việc bạn công dùng tri thức cua đổ bạn thụ. Truyện sử dụng một số kiến thức chúng ta học ngoài đời. Có thể có người đọc không hiểu nhưng hãy cứ vô tư và lạc quan lên em ơi vì tác giả cũng có hiểu đâu =))) LƯU Ý: TRUYỆN HƯ CẤU TỪ ĐẦU TỚI CUỐI! KHÔNG HỀ THUẦN VIỆT HOÀN TOÀN! CHỈ ĐƯỢC TÁC GIẢ LẤY THÔNG TIN MÀ THÔI! TRUYỆN LÀ EABO CÓ SINH CON, KHÔNG THÍCH THỂ LOẠI THỤ SINH CON MỜI BƯỚC ĐI Ạ!HƠI MÁU CHÓ MỘT TÍ XÍU. Bạn công vấp lưới tình là yêu đến hết đời luôn, sau này bạn còn có 1 bạch nguyệt quang tự nhận nữa, yên tâm bạn công không yêu bạn đó đâu.

Chương

5

Lượt đọc

32

Theo dõi

7

Đề cử

1

Thế Giới Không Có Em Vẫn Quay, Chỉ Riêng Anh Ngừng Lại
View book View book
Thể loại: SE, BE, 1x1, Đam mỹ, BL, Tình trai, Thanh xuân vườn trường, Ngược, Bị ngắn cấm, Bi thương, Ám ảnh, Ngôi thứ nhất. CP: Kha Cẩn Yên (công) x Khương Hoàn An (thụ) Giới thiệu: Em chết rất đau đớn đúng không? Khuôn mặt rạng rỡ mỉm cười ngày nào. Đôi mắt sáng trong khi nhìn anh. Đôi môi mềm mại khi nói chuyện với anh. Tất cả đều nhuốm một màu đỏ. Khóe mắt em tràn ra những giọt nước mắt. Em có hạnh phúc không? Em đã tự do rồi. Mỗi ngày sau đó đều như vậy...Chỉ là mỗi sáng sẽ không còn nhìn thấy em mỉm cười nói ''Buổi sáng vui vẻ nhé.'' Sẽ không còn em ôm lấy anh khi buồn, khi thất bại. Sẽ không còn em hôn lên môi anh khi thành công, khi hạnh phúc. Sẽ không còn em ở thế giới của anh nữa. Anh ngồi đó rất lâu, gọi tên em như một kẻ ngốc. Cứ lặp đi lặp lại, như thể gọi đủ nhiều thì em sẽ sống lại. Nhưng không. Đôi mắt em mở, nhìn anh. Không có tia sáng. Đôi môi khép hờ, em cười. Không có hạnh phúc. Thế giới vẫn quay, mặt trời vẫn mọc. Chỉ có em chết đi như thể yêu thương chưa từng bắt đầu. Và anh sống tiếp như thể mình chưa từng là con người. Mọi người đều nói: ''Nó yêu anh nhiều lắm, nên mới chọn cách ra đi.'' Nhưng anh thì chỉ thấy một điều: Em yêu anh bằng cách giết chết một nửa linh hồn anh rồi biến mất.

Chương

13

Lượt đọc

96

Theo dõi

8

Đề cử

2

Bảy Năm Yêu Thầm
View book View book
Tôi từng nghĩ thứ gọi là ''tiếng sét ái tình'' chỉ tồn tại trong những trang truyện ngọt ngào mà người ta đọc cho qua thời niên thiếu. Tôi từng tin, tình yêu là điều đến chậm rãi, có lý do, có căn nguyên. Nhưng năm lớp 6, tôi đã bị vả vào mặt bởi chính những điều mình từng tin chắc. Cậu ấy không phải người đầu tiên ngồi cùng tôi, không phải người dịu dàng nhất, cũng chẳng hề xem tôi là điều gì đặc biệt. Chúng tôi là hai đường thẳng song song. Không giao nhau, không va chạm, không rung động. Tôi từng nghĩ thế. Nhưng rồi… Tôi đã thích cậu ấy. Không rõ bắt đầu từ khi nào, không có dấu hiệu rõ ràng, chỉ là một hôm tôi ngồi đó, nhìn nghiêng gương mặt cậu ấy dưới ánh đèn lớp học và tôi nhận ra: mình đã không thể quay đầu. Tôi đã cố nghĩ: chắc chỉ là thoáng qua thôi, một chút cảm nắng vớ vẩn của tuổi học trò. Nhưng cảm xúc đó nó bén rễ, đâm chồi, và lớn lên như gai dại trong lòng. Tôi không biết mình đã yêu cậu từ khi nào, chỉ biết khi nhận ra thì nó đã trở thành một phần trong hơi thở, trong giấc ngủ, trong từng khoảng trống lặng thinh giữa ngày. Hai tháng ngồi cạnh, đổi lại ba năm thầm thương đến đau đớn. Người bạn thân tôi chơi suốt năm năm, tôi chẳng mảy may xúc động. Nhưng cậu ấy chỉ cần một ánh mắt, một câu nói bâng quơ, cũng đủ khiến tim tôi như bị bóp nghẹt. Cậu ấy học giỏi tiếng Anh, khiến tôi, một đứa bình thường bắt đầu ghét chính sự tầm thường của mình. Cậu mắc bệnh tim bẩm sinh, và lẽ ra tôi nên lùi lại. Nhưng trong lòng lại vang lên một tiếng thì thầm ám ảnh: ''Nếu được, tôi muốn chờ cậu… dù có là đến chết.'' Yêu thầm là mỗi lần cậu cười, tôi lại đau. Là mỗi lần cậu buồn, tôi như bị xé rách trong lòng, muốn ôm lấy nhưng tay không dám giơ ra. Là mỗi đêm về tôi tự nguyền rủa trái tim mình vì quá yếu đuối, rồi lại tự vỗ về nó trong im lặng. Tôi đã từng ước: ''Giá như cậu ấy không ngồi cạnh tôi. Giá như tôi chưa từng nhìn thấy cậu ngày hôm đó. Giá như cậu chỉ là một người xa lạ, lướt qua đời tôi như bao người khác.'' Nhưng không, cậu ấy vẫn ở đó, như một vết xước trong tim. Không sâu, nhưng cứ nhức mãi không lành. Chấp niệm không cần lý do. Chỉ là muốn buông mà không thể, muốn bước tiếp mà cứ quay đầu. Là ngày ngày tự nói ''đủ rồi'' nhưng lòng vẫn chờ một điều kỳ diệu không bao giờ tới. Ai đó nói rằng: ''Lúc còn trẻ không nên gặp người quá tuyệt vời, nếu không cả đời này sẽ mãi vấn vương...'' Có lẽ đúng cũng có lẽ sai. Vì cậu ấy không xuất sắc nhưng trong mắt tôi cậu ấy lại xa vời khó tưởng. Cậu ấy là ngọn đèn tôi không thể chạm đến. Là bàn tay tôi từng nắm, mà lại không dám giữ. Tôi đã có cậu ấy, ít nhất là trong khoảnh khắc ngắn ngủi nào đó. Nhưng tôi lại quá sợ: sợ làm vỡ, sợ làm đau, sợ mình không đủ tốt để ở lại. Và cuối cùng… tôi buông. Nhưng nỗi đau thì không chịu rời đi. Giờ đây, mỗi lần nghĩ lại, chỉ thấy lòng mình trống rỗng như một căn phòng không đèn, chật kín tiếng thở dài và những câu ''giá như'' không ai trả lời. Tôi đã từng yêu cậu đến chết lặng. Và cũng vì thế, tôi chưa từng thật sự sống lại sau đó… * ''Tôi mới yêu thầm cậu 3 năm thôi, không rõ 4 năm còn lại sẽ ra sao nhưng có thể dám chắc tôi sẽ không thể lần nữa rung động và yêu thầm ai lâu hơn cậu ấy được. Sẽ không ai có thể khiến tôi thích người đó hơn bóng dáng mà tôi từng thích cậu ấy ở năm tháng tuổi trẻ ngây ngô và khờ dại đó. Bóng hình cậu ấy càng lớn, tình cảm tôi trao cậu ấy càng nhiều thì những người sau tôi không chắc sẽ lần nữa đủ khả năng yêu thêm một ai.''

Chương

5

Lượt đọc

15

Theo dõi

1

Đề cử

0

Hệ Thống: Thế Giới Song Song
View book View book
Nhân vật chính: Danterius Everhart (Gia Thiên) Thể loại: Hài hước, Hệ thống, Huyền huyễn, Xuyên không, Dưỡng thành, Không cp, Thị giác nam chủ, Cổ đại, Sủng, Dị năng, Oan gia ngõ hẹp, Hoán đổi thân xác, Tình cảm gia đình, Hint BG/BL/GL Giới thiệu: Ma quỷ. Quái vật. Tinh linh. Thần thú. Nhân thú. Pháp thuật. Tất cả đều hội tụ trong một thế giới. Gia Thiên - là một con người bình thường của bình thường thậm chí là tầm thường và có thể bị coi thường. Cậu bị cha mẹ bỏ rơi từ nhỏ, lớn lên ở cô nhi viện. Từ nhỏ đến lớn đều bị cô lập, người bạn duy nhất trong thời thơ ấu của cậu là Vũ. Sau này Vũ lại được một gia đình khác nhận nuôi nên để lại cậu tiếp tục cô đơn sống ở cô nhi viện. Đến năm đi học cậu đã nghĩ mình sẽ có cuộc sống khác nhưng không. Từ cấp 1 đến cấp 3, cậu chưa từng hiểu được định nghĩa của hai chữ “bình yên” là gì? Sau khi ra xã hội Gia Thiên cũng chỉ là 1 nhân viên quèn bị cấp trên bóc lột và đồng nghiệp cướp công. Mỗi ngày về nhà đều đối mặt với hình ảnh căn nhà trống vắng và lạnh lẽo. Nói thật cứ tiếp diễn như thế này. Không bằng chết đi cho rồi. Đến một ngày khi đang đứng trước cơn gió lạnh lẽo, khoảnh khắc cậu có chút do dự với việc tự sát thì… [Từ từ đã, cậu khoan hãy chết!] “Á!” Một hệ thống chết tiệt xuất hiện dọa cậu giật mình rồi trượt chân ngã chết. Đúng, cả đời cậu cống hiến cho xã hội sau đó chết một cách lãng xẹt là bị thứ ma quỷ không tồn tại dọa chết. Khi cậu mở mắt lần nữa thì thấy mình nằm ở một khung cảnh xa lạ. Hệ thống kia lại xuất hiện hào hứng nói: [Xin chào!] “Khặc…” Cậu suýt sặc trà chết thêm lần nữa. Hệ thống: [Xin lỗi nha] Sau đó cậu mới biết. Cơ thể hiện tại của cậu là Danterius Everhart. Con trai thứ ba của công tước Everhart. Một tên vô dụng đúng nghĩa. Theo lời hệ thống nhờ cái nết nhịn từ đầu đời đến cuối đời của cậu nên chỉ số khí vận của cậu đã lên được con số khủng khiếp. Dùng số khí vận tương ứng có thể đổi lấy những thứ tốt hơn. Như hiện tại là đổi cuộc đời giàu có hơn. Gia Thiên: “Thế sao không cho tôi là người nào đó đẳng cấp một ít. Chí ít đừng là 1 tên vô dụng chứ.” Hệ thống: [Nhiệm vụ chính: Sống sót ở gia tộc Everhart – Đi lên đỉnh cao ở Solaris] “Cái quái gì thế!?” Bảng chỉ số hiện ra trước mắt: Pháp thuật: F (0) Học thuật: F (0) Kiếm thuật: F (0) Võ thuật: F (0) Cận chiến: F (0) Sinh tồn: F (0) Trinh sát: F (0) Healding: F (0) Chế tạo: F (0) Ngoại gia: A (90) Thuần hóa: B (60) Mị lực: A+ (95) Khí vận: S+ (1.000.000) Gia Thiên: “…” Hệ thống kia tự giới thiệu rằng bản thân là Hệ Thống Khí Vận 112. Theo lời của nó thì cậu có thể tăng thêm khí vận qua việc hút khí lực của người khác. Còn cho cậu hẳn danh sách về những người nữa có chỉ số khí lực cao nữa. Ngoài ra nếu dựa vào skinship cũng có thể lấy không ít khí vận cho mình. Chỉ cần thân thiết với ai đó ở một mức độ nhất định thì chỉ số của người đó cũng sẽ ảnh hưởng đến chỉ số của cậu. Giả như người đó giỏi kiếm thuật thì chỉ số kiếm thuật của cậu cũng tang lên không ít. Ngược lại họ không giỏi gì thì chỉ số của cậu cũng sẽ bị tụt theo. Trước đây, Tất cả: Hừ, tên vô dụng. Mẹ - Elodie: Con trai à, không sao cả. Có mẹ ở đây. Sau này, Anh trai cả - Alaric: Em là em trai anh, ai dám bắt nạt em? Anh trai thứ - Finnian: Ngươi thì giỏi rồi, em trai ta mà cũng dám bắt nạt? Cha – Arthur: Con là con trai ta, ai dám làm gì con ta chém không tha. Mẹ - Elodie : Có mẹ ở đây, ai dám bắt nạt con. Nhị hoàng tử - Silas: Sao vậy, mèo mù? Ai bắt nạt à, cần xử lý giúp không? Đại hoàng tử - Lysander: Cậu không phiền thì dĩ nhiên tôi không ngại. Pháp sư - Cassion: Cậu cứ nói, tôi có thể giúp hết. Đội trưởng đội kỵ sĩ - Julian: Ngài là cứu tinh của tôi, dĩ nhiên tôi sẽ phục vụ ngài. Tinh linh vương ánh sáng – Leo: Ta có thể vì cậu mà làm tất cả. Thần thú: Đời này bọn tôi chỉ phục vụ ngài! Gia Thiên: ... Hệ thống:[Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ! Tạm biệt! Chúc ngài cả đời đẹp đẽ, năm tháng rực rỡ.] Đợi đã!!!

Chương

7

Lượt đọc

54

Theo dõi

7

Đề cử

2