
Tôi từng nghĩ thứ gọi là ''tiếng sét ái tình'' chỉ tồn tại trong những trang truyện ngọt ngào mà người ta đọc cho qua thời niên thiếu. Tôi từng tin, tình yêu là điều đến chậm rãi, có lý do, có căn nguyên. Nhưng năm lớp 6, tôi đã bị vả vào mặt bởi chính những điều mình từng tin chắc.
Cậu ấy không phải người đầu tiên ngồi cùng tôi, không phải người dịu dàng nhất, cũng chẳng hề xem tôi là điều gì đặc biệt. Chúng tôi là hai đường thẳng song song. Không giao nhau, không va chạm, không rung động. Tôi từng nghĩ thế.
Nhưng rồi… Tôi đã thích cậu ấy.
Không rõ bắt đầu từ khi nào, không có dấu hiệu rõ ràng, chỉ là một hôm tôi ngồi đó, nhìn nghiêng gương mặt cậu ấy dưới ánh đèn lớp học và tôi nhận ra: mình đã không thể quay đầu.
Tôi đã cố nghĩ: chắc chỉ là thoáng qua thôi, một chút cảm nắng vớ vẩn của tuổi học trò. Nhưng cảm xúc đó nó bén rễ, đâm chồi, và lớn lên như gai dại trong lòng. Tôi không biết mình đã yêu cậu từ khi nào, chỉ biết khi nhận ra thì nó đã trở thành một phần trong hơi thở, trong giấc ngủ, trong từng khoảng trống lặng thinh giữa ngày.
Hai tháng ngồi cạnh, đổi lại ba năm thầm thương đến đau đớn.
Người bạn thân tôi chơi suốt năm năm, tôi chẳng mảy may xúc động. Nhưng cậu ấy chỉ cần một ánh mắt, một câu nói bâng quơ, cũng đủ khiến tim tôi như bị bóp nghẹt.
Cậu ấy học giỏi tiếng Anh, khiến tôi, một đứa bình thường bắt đầu ghét chính sự tầm thường của mình. Cậu mắc bệnh tim bẩm sinh, và lẽ ra tôi nên lùi lại. Nhưng trong lòng lại vang lên một tiếng thì thầm ám ảnh: ''Nếu được, tôi muốn chờ cậu… dù có là đến chết.''
Yêu thầm là mỗi lần cậu cười, tôi lại đau. Là mỗi lần cậu buồn, tôi như bị xé rách trong lòng, muốn ôm lấy nhưng tay không dám giơ ra. Là mỗi đêm về tôi tự nguyền rủa trái tim mình vì quá yếu đuối, rồi lại tự vỗ về nó trong im lặng.
Tôi đã từng ước: ''Giá như cậu ấy không ngồi cạnh tôi. Giá như tôi chưa từng nhìn thấy cậu ngày hôm đó. Giá như cậu chỉ là một người xa lạ, lướt qua đời tôi như bao người khác.''
Nhưng không, cậu ấy vẫn ở đó, như một vết xước trong tim. Không sâu, nhưng cứ nhức mãi không lành.
Chấp niệm không cần lý do. Chỉ là muốn buông mà không thể, muốn bước tiếp mà cứ quay đầu. Là ngày ngày tự nói ''đủ rồi'' nhưng lòng vẫn chờ một điều kỳ diệu không bao giờ tới.
Ai đó nói rằng: ''Lúc còn trẻ không nên gặp người quá tuyệt vời, nếu không cả đời này sẽ mãi vấn vương...''
Có lẽ đúng cũng có lẽ sai. Vì cậu ấy không xuất sắc nhưng trong mắt tôi cậu ấy lại xa vời khó tưởng. Cậu ấy là ngọn đèn tôi không thể chạm đến. Là bàn tay tôi từng nắm, mà lại không dám giữ.
Tôi đã có cậu ấy, ít nhất là trong khoảnh khắc ngắn ngủi nào đó. Nhưng tôi lại quá sợ: sợ làm vỡ, sợ làm đau, sợ mình không đủ tốt để ở lại. Và cuối cùng… tôi buông. Nhưng nỗi đau thì không chịu rời đi.
Giờ đây, mỗi lần nghĩ lại, chỉ thấy lòng mình trống rỗng như một căn phòng không đèn, chật kín tiếng thở dài và những câu ''giá như'' không ai trả lời.
Tôi đã từng yêu cậu đến chết lặng.
Và cũng vì thế, tôi chưa từng thật sự sống lại sau đó…
*
''Tôi mới yêu thầm cậu 3 năm thôi, không rõ 4 năm còn lại sẽ ra sao nhưng có thể dám chắc tôi sẽ không thể lần nữa rung động và yêu thầm ai lâu hơn cậu ấy được.
Sẽ không ai có thể khiến tôi thích người đó hơn bóng dáng mà tôi từng thích cậu ấy ở năm tháng tuổi trẻ ngây ngô và khờ dại đó. Bóng hình cậu ấy càng lớn, tình cảm tôi trao cậu ấy càng nhiều thì những người sau tôi không chắc sẽ lần nữa đủ khả năng yêu thêm một ai.''
0/500
0 bình luận
Hãy là người đầu tiên bình luận cho Truyện này nhé!