
Một người tính cách xốc nổi, hành động thiếu suy nghĩ, là niềm vui của tất cả mọi người.
Một người tính cách bình lặng, lạnh lùng, là niềm tự hào của tất cả mọi người.
Hắn là đồ ngốc mà cuộc đời cho anh. Nhưng cũng là bờ vai anh dựa vào, là tấm lưng mà anh ân tâm nghỉ ngơi, là chốn mà anh có thể thể hiện được đúng con người thật của mình.
Anh là bảo vật mà cuộc đời cho hắn. Là lá thư tình đẹp đẽ nhất hắn có được trong suốt năm tháng cuộc đời. Anh là người hắn dùng cả sinh mạng để trân trọng.
Đối với anh, tình yêu đích thực là, dù hắn có trở thành người thế nào, anh vẫn yêu hắn.
Trái tim đã rung động, tình yêu cứ ngày một sâu đậm, hắn đã chọn được người mình yêu rồi thì cả đời nhất quyết chỉ yêu người đó.
Anh là đối tượng để phá, để trêu, để nhây, để dỗ, để đè, để cung phụng, để chở che, để yêu suốt cả cuộc đời mình.
Không hiểu tại sao, rõ ràng chỉ quay lưng một cái, ngoảnh đầu lại liền đã không thấy người đâu. Nếu có một ngày chúng ta không còn ở bên nhau nữa...thì anh mong em có thể hiểu đến tận lúc đó anh vẫn còn tìm em.
''Anh yêu em, anh đã có dũng khí để nắm tay em, để nói rằng anh yêu em. Giữa biển người thầm lặng anh đã lần nữa tìm lại được em, vậy anh sẽ chẳng dại dột mà buông tay em thêm một lần nữa.''
''Em yêu anh, bất kể anh hiện tại là dáng vẻ gì em đều có thể tìm thấy anh giữa đám đông. Nhưng chẳng hiểu sao 4 năm qua em lại chẳng thể nhìn thấy dù chỉ một lần.''
''Anh ngày lễ nào cũng về, thậm chí ngày cuối tuần cũng có thể về. Nhưng hắn một chút cũng không gặp được anh, là do hắn không còn nhận ra bóng dáng anh nữa hay là do anh thực sự đã chọn bước ra khỏi vòng tròn của anh và hắn, xóa đi dấu vết của bản thân trong tầm mắt. Thực sự chọn bỏ hắn giữa bầu trời xanh này.
Là hắn khi đó đã sai. Lý trí chọn khi đó là đúng nhưng tình cảm nói đó là sai. Khi yêu nhìn về tương lai là bằng lý trí nhưng cảm nhận trái tim phải dùng nhịp đập và sự lắng nghe, thấu hiểu.
Ngày anh đi là một ngày trước cơn giông tố. Bầu trời ngày chiếc máy bay cất cánh đen nghịt. Đám mây che khuất đi mặt trời, che khuất luôn cả mặt trời của hắn. Đem anh đi trước mắt nhưng chẳng thể làm gì.
Tờ giấy cầu nguyện nằm trong góc bàn, ánh nắng vàng ấm áp chiếu xuống, dòng chữ được rèn dũa cẩn thận, một dòng chữ giản đơn---- Cầu nguyện cho em, một đời bình an, năm tháng vô ưu.''
''Người ở trong tim mình ngày nào xoay đi quẩn lại đã chỉ còn gói gọn trong dòng 'trước đây' và 'đã từng'. Là người sống trước mắt mình ngày nào giờ đây chỉ còn sự nhạt phai bóng dáng, tồn đọng lại trong ký ức và quá khứ thanh xuân.''
''Em sẽ chết nhưng vẫn sẽ sống, sống mãi trong ký ức anh.''
Sau này tôi mới hiểu được định nghĩa của cái gọi là chấp niệm. Hóa ra chẳng lằng nhằng, chẳng lắm điều như người ta nói. Chỉ đơn giản là dù thời gian có xóa nhòa đi bất cứ thứ gì thì người đó mãi mãi vẫn ở đó. Đọng lại như giọt sương vừa lạnh lẽo lại vừa sáng lấp lánh mãi mãi không phai nhạt.
Cậu ấy ngày đó và sau này đã khác xưa rất nhiều, đã trưởng thành và cũng đã thay đổi. Chỉ có tôi là mãi mãi đứng ở đó ngóng mãi bóng hình ngày đó. Ngóng mãi cái bóng hình mà tôi đã từng có được.
Tác giả có lời: Dùng 1 từ để miêu tả truyện ấy hả? Ừm...học tập! Chính là nó, học tập học tập học tập. Điều gì quan trọng nhắc lại 3 lần. Nói thẳng đây chính là câu chuyện về việc bạn công dùng tri thức cua đổ bạn thụ. Truyện sử dụng một số kiến thức chúng ta học ngoài đời. Có thể có người đọc không hiểu nhưng hãy cứ vô tư và lạc quan lên em ơi vì tác giả cũng có hiểu đâu =)))
LƯU Ý: TRUYỆN HƯ CẤU TỪ ĐẦU TỚI CUỐI! KHÔNG HỀ THUẦN VIỆT HOÀN TOÀN! CHỈ ĐƯỢC TÁC GIẢ LẤY THÔNG TIN MÀ THÔI! TRUYỆN LÀ EABO CÓ SINH CON, KHÔNG THÍCH THỂ LOẠI THỤ SINH CON MỜI BƯỚC ĐI Ạ!HƠI MÁU CHÓ MỘT TÍ XÍU. Bạn công vấp lưới tình là yêu đến hết đời luôn, sau này bạn còn có 1 bạch nguyệt quang tự nhận nữa, yên tâm bạn công không yêu bạn đó đâu.
0/500
0 bình luận
Hãy là người đầu tiên bình luận cho Truyện này nhé!