
Mùa hè của tháng năm
Truyện kể về Trần Mộc Nhiên-một cô gái 16 tuổi tràn đầy sức sống. Nhưng vì một số chuyện ở trường cũ, cô nàng buộc phải chuyển trường. Cô được chuyển đến ngôi trường cấp 3 danh giá nhất thành phố X - nơi bố mẹ cô đang công tác giảng dạy. Ở đây cô bắt đầu kết được bạn mới và những câu chuyện thú vị thời cấp 3.

Xuyên Thành Thư Kí Riêng của Bá Tổng
Trong tiểu thuyết ngôn tình, tổng tài thường mang theo bóng ma tuổi thơ, lạnh lùng cô độc, cần một cô gái ấm áp đến chữa lành tổn thương năm xưa. Nhưng Mục Thanh Diệp thì hoàn toàn khác. Hồi nhỏ từng bị bắt cóc, nhốt suốt một đêm trong căn phòng tối, suýt nữa bị giết để bịt đầu mối. Sau khi thoát hiểm, anh không bị ám ảnh tâm lý, cũng chẳng có bóng ma gì. Anh chỉ... tiện thể lên núi bái sư, trở thành đệ tử tục gia của Thiếu Lâm Tự, luyện võ thành nghiện, mỗi ngày chém gió bằng tay không. Còn cô – Ôn Nhã – biên kịch xuyên vào tiểu thuyết, mang theo kịch bản “chữa lành tổng tài”, cẩn thận đi tìm lại “người anh trai năm xưa” đã từng cứu mình. Kết quả vừa tìm được, Mục Thanh Diệp lạnh tanh ném trả kịch bản, còn tiện tay tặng cho một rương đầy vũ khí: “Năm đó bị bắt cóc, cô dùng cái quạt sắt cắt dây trói cho tôi. Chuyện nhỏ, nhưng tôi vẫn nhớ. Đống này xem như tạ lễ, nhận lấy.” Ôn Nhã vừa cảm động vừa lúng túng: “Em không đến để đòi ơn... mà là muốn anh—” Anh liếc mắt nhìn, lạnh giọng cắt ngang: “Cứu mạng một lần mà cũng muốn lấy thân báo đáp à? Ôn bí thư, gọi bảo vệ.” Ôn Nhã lặng lẽ đóng kịch bản "nữ chính chữa lành tổng tài" lại, mở sang một kịch bản khác... Phát hiện ra thân phận thật sự của mình là bí thư riêng của tổng tài, mà còn là nữ phụ phản diện tiêu chuẩn. ? Từ đó về sau: – Scandal với hotgirl mạng? Cô xử lý. – Tin đồn ái muội với thiên kim tiểu thư? Cô xoá sạch. – Mối tình đầu từng thề non hẹn biển? Cô tiễn về tận sân bay. Anh quên mặc áo – cô nhắc. Anh đau dạ dày – cô dán cao, phát thuốc đúng giờ. Anh mất ngủ nửa đêm – cô bò dậy ngồi nghe tâm sự đến sáng. Trợ lý mới cảm động hỏi nhỏ: “Sếp khó tính vậy, chị chưa từng nghĩ đến chuyện nghỉ việc à?” Ôn Nhã mỉm cười, vuốt nhẹ váy Chanel dài thướt tha: “Nếu không phải dạo này ánh mắt của anh ta nhìn tôi ngày càng kỳ lạ... tôi tính làm luôn ở đây đến ngày nghỉ hưu.”

Mùa hoa chậm nở
Minh Tố – một nữ tác giả truyện tranh từng gây tiếng vang với bút danh Chớm Đông – đã chọn rút lui khỏi giới sáng tác sau một cú sốc lớn. Ba năm sau, cô trở lại, không phải để tiếp tục vinh quang, mà chỉ để kết thúc câu chuyện cũ còn dang dở. Vũ Duy – một đạo diễn hoạt hình từng đoạt giải quốc tế – tìm đến cô với lời đề nghị chuyển thể truyện Mùa Cỏ Nhỏ thành phim. Anh mang theo một vết thương cũ giấu kín, cùng một dự án tưởng như chỉ là công việc, nhưng dần trở thành một hành trình chữa lành chính mình. Khi Minh Tố bắt đầu đối mặt lại với ký ức, một người đàn ông khác xuất hiện. Y Tân – bí ẩn, giàu có, sắc sảo và là độc giả trung thành của cô – dường như hiểu rất rõ những vết nứt không ai nhìn thấy. Giữa Khương Thành, nơi mỗi người đều đang đi tìm lại bản thân, họ buộc phải đưa ra lựa chọn: tiếp tục trốn chạy hay một lần dám bước qua nỗi đau cũ để bắt đầu lại từ đầu? “Mùa Hoa Chậm Nở” là hành trình nhẹ nhàng nhưng sâu sắc về tình yêu, sự tha thứ và hy vọng. Một câu chuyện buồn – nhưng đẹp, dành cho những trái tim từng ngỡ không thể yêu thêm lần nữa.
![[Rhycap][Sinhtus] Ánh sáng của kẻ chiếm hữu](https://307a0e78.vws.vegacdn.vn/view/v2/image/img.cdv_novel/0/0/0/13039.jpg?v=2&time=1750440730&w=720&h=720)
[Rhycap][Sinhtus] Ánh sáng của kẻ chiếm hữu
Một câu chuyện về hai kẻ bị nhuốm bẩn lại muốn chạm vào ánh dương thuần khiết. Đến cuối chính họ lại vứt bỏ ánh dương đó đi. Nhưng ánh dương đó lại mặc kệ mà tràn vào thế giới của họ. Đứng cuối khối x Đứng đầu khối Kẻ bất trị x Ánh trăng sáng

Trùng sinh báo thù: Ván cờ sinh tử
Nếu có một cơ hội để quay về quá khứ, để viết lại một kết thúc bi thảm, bạn sẽ chọn tha thứ, hay sẽ chọn báo thù? Đây là câu hỏi cốt lõi, đầy ám ảnh mà cuốn tiểu thuyết chúng ta sẽ cùng mở ra ngày hôm nay đặt ra cho mỗi người đọc. Một hành trình tái sinh trong hận thù, một ván cờ sinh tử nơi người chơi phải đánh cược bằng chính linh hồn của mình. Xin giới thiệu đến các bạn, "Trùng Sinh Báo Thù: Ván Cờ Sinh Tử".

Hoá ra vẫn là em
Hôm ấy là lần đầu Hải Đăng lỡ lời. Và cũng là lần cuối cùng cậu nói chuyện với Khánh Linh. Đăng không biết lời nói bông đùa ấy lại là nhát dao cứa sâu vào trái tim ai đó. Ba năm trôi qua, tưởng chừng cuộc sống của cả hai sẽ lặng lẽ đi theo quỹ đạo đã định. Thế nhưng, sau đêm định mệnh ấy, mọi thứ bỗng chốc thay đổi. Có ai ngờ rằng, người mà Linh chưa từng muốn gặp lại, nay đã xuất hiện trước mắt cô, từng bước một bước vào cuộc đời cô lần nữa. Nhưng mà, trong lòng cô sớm đã không còn cái tên của thiếu niên năm ấy.

Yêu thầm
Khi Hứa Thanh An 6 tuổi, bố cô vì một phút tin bạn mà khiến công ty phá sản và phải gánh nợ, vì đứa con tinh thần của mình bị sụp đổ trong chớp mắt khiến bố cô suy sụp tinh thần mà đổ bệnh rồi qua đời. Cô cùng mẹ và em trai phải về quê sinh sống, kiếm tiền để trả nợ thay bố. Nhưng may mắn có mẹ bên cạnh dạy dỗ mà cô càng trưởng thành và trở thành đứa con ngoan hiền, người chị gương mẫu. Khi Hứa Thanh An 17 tuổi, cô và em trai được mẹ đưa lên thành phố sống cùng bà và từ đây cô bắt đầu cuộc sống thanh xuân vườn trường đúng nghĩa, cô có được một tình yêu, tình bạn đẹp. Mọi người hãy cùng xem hành trình tuổi học trò đến khi trưởng thành của Hứa Thanh An nha!

Dưới ánh đèn vàng
Hải Yến là một cô giáo tiểu học – dịu dàng, tận tụy, có phần hướng nội. Cuộc sống của cô đơn giản, xoay quanh học sinh, bảng đen và phấn trắng. Ngoài xã hội, cô cũng là người sống khép kín, ít bạn bè, nhưng luôn chân thành và tinh tế. Một ngày nọ, người bạn thân nhất của cô – Trang, vừa trải qua một cú sốc thất tình nghiêm trọng. Trang đã chạy tới quan rượu bình thường hai người hay tới để ướng rượu, sau khi uống say bí tỉ thì Trang liền gọi cho Yến muốn cô đến uống cùng mình. Đến lúc Hải Yến đến nơi, Trang đã say khướt, vừa uống vừa khóc, không nghe theo lời khuyên. Kết quả, là bệnh dạ dày của Trang lại tái phát. Tại bệnh viện, Hải Yến gặp Tuấn Anh, bác sĩ nội khoa đang trực ca đêm. Anh là người đàn ông lạnh lùng bên ngoài, nói chuyện ngắn gọn, ít biểu cảm. Nhưng qua cách anh xử lý tình huống chuyên nghiệp, bình tĩnh, và không ngần ngại ở lại thêm để theo dõi tình trạng của Trang, Hải Yến cảm nhận được sự chu đáo, nghiêm túc phía sau vẻ ngoài lãnh đạm ấy. Sau lần đó, họ không gặp lại nhau ngay, cho đến khi… Hải Yến cùng Trang đi tái khám Tình cảm chớm nở rất chậm, tự nhiên và dịu dàng. Tuấn Anh dần thể hiện sự quan tâm một cách rất kín đáo – như việc nhớ cô dị ứng với aspirin, hay luôn chuẩn bị sẵn kẹo gừng vì biết cô dễ bị đau bụng vào mùa lạnh. Còn Hải Yến thì dù hơi ngại ngùng, nhưng mỗi lần nói chuyện với Tuấn Anh lại thấy lòng ấm lên một cách lạ kỳ. Trong khi đó, Trang, sau khi vài lần tới tái khám thì có một số lần vì Tuấn Anh bận nên đã nhờ người bạn của mình là Hoàng Minh giúp mình kiểu tra bệnh của Trang, dần dần cô bắt đầu để ý đến Hoàng Minh – bạn thân cùng khoa của Tuấn Anh. Anh chàng này trái ngược hoàn toàn: vui tính, hay đùa giỡn, nhưng rất ấm áp. Cặp đôi phụ cũng mang lại không ít tiếng cười và sự dễ thương cho câu chuyện.

Nguyện em: Một đời bình an, năm tháng vô ưu
Một người tính cách xốc nổi, hành động thiếu suy nghĩ, là niềm vui của tất cả mọi người. Một người tính cách bình lặng, lạnh lùng, là niềm tự hào của tất cả mọi người. Hắn là đồ ngốc mà cuộc đời cho anh. Nhưng cũng là bờ vai anh dựa vào, là tấm lưng mà anh ân tâm nghỉ ngơi, là chốn mà anh có thể thể hiện được đúng con người thật của mình. Anh là bảo vật mà cuộc đời cho hắn. Là lá thư tình đẹp đẽ nhất hắn có được trong suốt năm tháng cuộc đời. Anh là người hắn dùng cả sinh mạng để trân trọng. Đối với anh, tình yêu đích thực là, dù hắn có trở thành người thế nào, anh vẫn yêu hắn. Trái tim đã rung động, tình yêu cứ ngày một sâu đậm, hắn đã chọn được người mình yêu rồi thì cả đời nhất quyết chỉ yêu người đó. Anh là đối tượng để phá, để trêu, để nhây, để dỗ, để đè, để cung phụng, để chở che, để yêu suốt cả cuộc đời mình. Không hiểu tại sao, rõ ràng chỉ quay lưng một cái, ngoảnh đầu lại liền đã không thấy người đâu. Nếu có một ngày chúng ta không còn ở bên nhau nữa...thì anh mong em có thể hiểu đến tận lúc đó anh vẫn còn tìm em. ''Anh yêu em, anh đã có dũng khí để nắm tay em, để nói rằng anh yêu em. Giữa biển người thầm lặng anh đã lần nữa tìm lại được em, vậy anh sẽ chẳng dại dột mà buông tay em thêm một lần nữa.'' ''Em yêu anh, bất kể anh hiện tại là dáng vẻ gì em đều có thể tìm thấy anh giữa đám đông. Nhưng chẳng hiểu sao 4 năm qua em lại chẳng thể nhìn thấy dù chỉ một lần.'' ''Anh ngày lễ nào cũng về, thậm chí ngày cuối tuần cũng có thể về. Nhưng hắn một chút cũng không gặp được anh, là do hắn không còn nhận ra bóng dáng anh nữa hay là do anh thực sự đã chọn bước ra khỏi vòng tròn của anh và hắn, xóa đi dấu vết của bản thân trong tầm mắt. Thực sự chọn bỏ hắn giữa bầu trời xanh này. Là hắn khi đó đã sai. Lý trí chọn khi đó là đúng nhưng tình cảm nói đó là sai. Khi yêu nhìn về tương lai là bằng lý trí nhưng cảm nhận trái tim phải dùng nhịp đập và sự lắng nghe, thấu hiểu. Ngày anh đi là một ngày trước cơn giông tố. Bầu trời ngày chiếc máy bay cất cánh đen nghịt. Đám mây che khuất đi mặt trời, che khuất luôn cả mặt trời của hắn. Đem anh đi trước mắt nhưng chẳng thể làm gì. Tờ giấy cầu nguyện nằm trong góc bàn, ánh nắng vàng ấm áp chiếu xuống, dòng chữ được rèn dũa cẩn thận, một dòng chữ giản đơn---- Cầu nguyện cho em, một đời bình an, năm tháng vô ưu.'' ''Người ở trong tim mình ngày nào xoay đi quẩn lại đã chỉ còn gói gọn trong dòng 'trước đây' và 'đã từng'. Là người sống trước mắt mình ngày nào giờ đây chỉ còn sự nhạt phai bóng dáng, tồn đọng lại trong ký ức và quá khứ thanh xuân.'' ''Em sẽ chết nhưng vẫn sẽ sống, sống mãi trong ký ức anh.'' Sau này tôi mới hiểu được định nghĩa của cái gọi là chấp niệm. Hóa ra chẳng lằng nhằng, chẳng lắm điều như người ta nói. Chỉ đơn giản là dù thời gian có xóa nhòa đi bất cứ thứ gì thì người đó mãi mãi vẫn ở đó. Đọng lại như giọt sương vừa lạnh lẽo lại vừa sáng lấp lánh mãi mãi không phai nhạt. Cậu ấy ngày đó và sau này đã khác xưa rất nhiều, đã trưởng thành và cũng đã thay đổi. Chỉ có tôi là mãi mãi đứng ở đó ngóng mãi bóng hình ngày đó. Ngóng mãi cái bóng hình mà tôi đã từng có được. Tác giả có lời: Dùng 1 từ để miêu tả truyện ấy hả? Ừm...học tập! Chính là nó, học tập học tập học tập. Điều gì quan trọng nhắc lại 3 lần. Nói thẳng đây chính là câu chuyện về việc bạn công dùng tri thức cua đổ bạn thụ. Truyện sử dụng một số kiến thức chúng ta học ngoài đời. Có thể có người đọc không hiểu nhưng hãy cứ vô tư và lạc quan lên em ơi vì tác giả cũng có hiểu đâu =))) LƯU Ý: TRUYỆN HƯ CẤU TỪ ĐẦU TỚI CUỐI! KHÔNG HỀ THUẦN VIỆT HOÀN TOÀN! CHỈ ĐƯỢC TÁC GIẢ LẤY THÔNG TIN MÀ THÔI! TRUYỆN LÀ EABO CÓ SINH CON, KHÔNG THÍCH THỂ LOẠI THỤ SINH CON MỜI BƯỚC ĐI Ạ!HƠI MÁU CHÓ MỘT TÍ XÍU. Bạn công vấp lưới tình là yêu đến hết đời luôn, sau này bạn còn có 1 bạch nguyệt quang tự nhận nữa, yên tâm bạn công không yêu bạn đó đâu.

Late Love (Tình yêu muộn màng)
Câu chuyện xoay quanh một thiếu nữ với mệnh đào hoa nhưng lại lụy tình với người yêu cũ.