Hàn Tuyết Thiên

xychzsmdl

Số truyện 6
Người theo dõi 10
Đề cử 9
Theo dõi

Giới thiệu

Tôi quả thật đã dùng hết sự nhiệt tình của cả cuộc đời đem lòng yêu thích một người con trai.

Ngày tham gia: 25/10/2024

Truyện của tôi

Ngôi sao sáng nhất bầu trời đêm
View book View book
Văn án: Thiên Phong là học sinh của trường Nhất Trung. Cậu có một cậu bạn thanh mai trúc mã chơi từ nhỏ, Nhất Quân. Cậu đơn phương Nhất Quân, người nọ cũng thương thầm cậu, sau này cả hai tiến vào mối quan hệ xa hơn. Bạn bè hai người không ý kiến với mối quan hệ của hai người, gia đình hai bên cũng chấp thuận. Cuộc sống cứ êm ảm trôi đi. CP: Đại thiếu gia học bá ngứa đòn khó ở chung nặng tình công x Nhị thiếu gia học tra vui vẻ nhí nhăng nhí nhố đa mưu thụ. Nhất Quân(công) x Thiên Phong(thụ) CP phụ: Tự xem đi. Miêu tả: Mười mấy năm cục súc với cả thiên hạ, chỉ vì một nụ cười mà dịu dàng cả thanh xuân. Nếu kiếp trước, cuộc đời của em ngập tràn bóng tối. Vậy kiếp này, hãy để nó tràn ngập bóng tôi. ''Tôi không cần cậu nhìn tôi với ánh mắt ngưỡng mộ. Cũng không cần với ánh mắt sùng bái. Tôi muốn cậu nhìn thẳng vào mắt tôi. Nhìn nhận tôi với tư cách là người yêu cậu.'' ''Sao lại gọi là dương quang nhỏ?'' ''Bởi vì cậu là mặt trời nhỏ chiếu sáng cho tôi thấy mọi thứ trong đêm đó.'' Không phải ngẫu nhiên. Cậu là dương quang nhỏ, là người soi rọi cho người cậu yêu. Thể loại: Từ trúc mã thành người yêu, 1X1, HE, Vườn trường đến hiện đại, Ngọt sủng, Chủ thụ, Công sủng thụ, Chữa lành - cứu rỗi, Yêu thầm, Hài hước, Hoan hỉ oan gia, Nhiều CP, Đam mỹ, Ngôn tình.

Chương

10

Lượt đọc

99

Theo dõi

10

Đề cử

1

[Rhycap][Sinhtus] Ánh sáng của kẻ chiếm hữu
View book View book
Một câu chuyện về hai kẻ bị nhuốm bẩn lại muốn chạm vào ánh dương thuần khiết. Đến cuối chính họ lại vứt bỏ ánh dương đó đi. Nhưng ánh dương đó lại mặc kệ mà tràn vào thế giới của họ. Đứng cuối khối x Đứng đầu khối Kẻ bất trị x Ánh trăng sáng

Chương

40

Lượt đọc

466

Theo dõi

11

Đề cử

2

[NGƯNG ĐĂNG][Rhycap][Sinhtus] Oan gia kiểu này cũng có kết he?
View book View book
Tưởng rằng kiếp này sẽ cứ thế sống yên ổn sau tai nạn đột ngột, Anh Tú và Đức Duy không ngờ rằng vận mệnh lại sắp xếp cho họ một cuộc sống 'ngọt ngào' nhưng đầy drama. Sau khi chết trong một bi kịch đau lòng, họ mới phát hiện rằng… thế giới của mình chỉ là một tiểu thuyết! Điều này chưa đủ 'sốc' đâu, bởi vì giờ đây họ phải sống trong một câu chuyện đã được viết sẵn, và nhiệm vụ của họ là phải tăng độ yêu thích của hai anh chàng phá phách, nghịch ngợm nhất trường – Trường Sinh và Quang Anh. Vấn đề là, Anh Tú và Đức Duy không hề muốn yêu cái kiểu 'cứ gặp là đu theo' này chút nào! Chỉ muốn… chạy thôi! Nhưng, cái hệ thống điên khùng lại cứ khăng khăng bảo rằng họ là nhân vật chính, và mỗi khi gặp khó khăn, điều duy nhất giúp họ thoát khỏi mọi rắc rối là đạt đến mức “độ yêu thích” 100% từ… hai anh Nguyễn kia. Ai bảo yêu nhau là dễ? Đúng là oan gia ngõ hẹp, cứ cãi nhau suốt mà vẫn phải tiếp tục nhiệm vụ “chữa lành” cho nhau! Phân đoạn được trích ra: Trường Sinh với vẻ mặt lạnh lùng, giọng nói đầy kiêu ngạo: ''Cậu không phải kiểu người tôi muốn kết bạn đâu, tôi không thích những người quá ngoan ngoãn như cậu.'' Anh Tú không chút dao động, giọng bình tĩnh: ''Đúng rồi, tôi cũng không cần cậu làm bạn. Nhưng tôi nghĩ tôi có thể giúp cậu trở thành người tốt hơn.'' Trường Sinh hừ một tiếng, cố tỏ ra thờ ơ: ''Cảm ơn, nhưng tôi không cần.'' Anh Tú mỉm cười, thẳng thắn đáp lại: ''Vậy mà cậu cứ luôn đến tìm tôi, chẳng phải là muốn tôi giúp đỡ sao?'' Trường Sinh: ''...'' Quang Anh cười khẩy, nhìn Đức Duy: ''Em nghĩ chỉ cần mình nói vài câu là tôi sẽ thay đổi sao? Đừng mơ!'' Đức Duy nhún vai, vẻ mặt lười biếng nhưng đầy tự tin: ''Cái đó còn tùy vào việc anh có muốn thay đổi không?'' Quang Anh mắt hơi lóe sáng, nhưng cố tỏ ra không quan tâm: ''Tôi không cần ai thay đổi tôi cả!'' Đức Duy mỉm cười, mắt sáng lên một chút: ''Thế sao anh lại đứng đây với tôi lâu thế? Chắc là có chút quan tâm rồi, đúng không?'' Quang Anh gượng gạo: ''Tôi chỉ đứng đây vì... tôi không có chỗ đi.'' Đức Duy lập tức đáp lại: ''Vậy thì cứ đứng đi, tôi sẽ không làm phiền anh đâu.'' Quang Anh: ''...'' Trước đó: Trường Sinh định đánh cậu. [Cảnh báo! Cảnh báo! Nhân vật chính đang gặp nguy hiểm!] Anh Tú: ''...'' Sau này: Trường Sinh chạm tới mép quần cậu. [Cảnh báo! Cảnh báo! Nhân vật chính đang gặp nguy hiểm!] Anh Tú: ''...'' Thanh Pháp: ''Cậu và đại thiếu gia Nguyễn có quen biết à?'' Anh Tú lắc đầu: ''Không có. Tớ với anh ta không có quen biết gì cả.'' Lúc ra về cậu bị hắn ấn lên tường hôn một trận: ''Không có quen biết?'' Thành An: ''Duy, đừng nói là cậu... thích nhị thiếu gia Nguyễn nha?'' Đức Duy: ''Thích tên đó á? Còn lâu! Tớ ghét tên đó nhất trần đời.'' Anh ép hôn em nhỏ đầu óc mụ mị: ''Ghét anh nhất trần đời?' Miêu tả: Vì gì mà anh trai tôi và anh trai anh bình yên nhẹ nhàng còn tôi và anh lại gà bay chó sủa?

Chương

5

Lượt đọc

72

Theo dõi

12

Đề cử

1

[Rhycap] Nhà tôi có nuôi thiên thần bị đa nhân cách
View book View book
Tôi nhặt được thiên thần nhỏ ở bên đường. Thiên thần ấy sưởi ấm tôi. Bên cạnh nơi tôi sống mà thắp sáng nó. Cho đến ngày tôi biết thiên thần đó âm thầm gi*t ba mẹ tôi - kẻ đã vứt bỏ và làm tổn thương tôi. Thiên thần ấy còn gi*t người tình cũ đã từng lợi dụng tôi. Thiên thần ấy cũng gi*t luôn người tình cũ của em ấy. Nhưng tôi yêu thiên thần. Thiên thần không ghét tôi. Chúng tôi yêu nhau. Tôi ủng hộ mọi việc em ấy, kể cả... có là gi*t người Em ấy gi*t người thì tôi giấu xác cho em ấy. Chỉ cần em ấy muốn tôi đều cho hết... cả cái mạng này cũng đem cho. Tôi được một anh chàng nhặt được ở trên đường. Anh ấy cho tôi ở chung nhà. Anh ấy cho tôi có nơi ăn uống và sinh hoạt. Anh ấy cho tôi tình yêu. Anh ấy cho tôi bến bờ để về. Nhưng anh ấy có người tình cũ. Tôi có cảm giác bị đe dọa. Nếu cậu ta không còn tồn tại nữa thì anh ấy sẽ tiếp tục ở bên tôi đúng không? Tôi gi*t cậu ta, cả người tình cũ của tôi. Tôi cũng gi*t luôn ba mẹ anh ấy, dám khiến anh ấy đau khổ, còn bỏ rơi anh ấy. Anh ấy biết rồi, nhưng anh ấy chỉ cho người tiêu hủy chứng cứ. Anh ấy cho phép còn ủng hộ tôi. Tôi yêu anh ấy. Chúng tôi yêu nhau. Cho dù có là ai, dám khiến anh ấy buồn thì có dùng cả mạng để trả thù. Tôi cũng làm. ''Anh gửi trái tim của mình ở nơi em, em hãy sống vì trái tim của mình cũng vì trái tim của anh. Đến lúc ổn định rồi, anh sẽ đến 'đòi lại'.'' ''Nếu thế giới không dịu dành với em thì anh cũng không cần dịu dàng với thế giới. Anh sẽ chỉ dịu dàng với em, vì em là mọi điều tốt đẹp nhất trên thế gian này, là tất cả những gì mà anh có.''

Chương

17

Lượt đọc

170

Theo dõi

13

Đề cử

1

Nhất Phàm Phong Thuận
View book View book
Nguyện cậu: một đời bình yên, xuân ấm hoa nở. Nguyện cho thiếu niên cô yêu đạp gió rẽ sóng, ngày tháng sau này gấm vóc một đời.  Yêu thầm chính là không nhịn được mà muốn đến gần, nhưng chỉ bước một bước lại lùi hai bước, cũng bởi chỉ sợ đến quá gần, quá lún sâu vào thì danh phận cơ bản nhất cũng không có để ở bên nhau. Loại chuyện yêu thích này thì ra là không thể che giấu được. Không nhịn được mà muốn đến gần. Không nhịn được mà muốn thân mật. Càng không nhịn được mà động lòng. Nhiều lúc cô phát hiện mình sẽ hơi khó chịu nếu cậu quan tâm đến người khác không phải cô, sẽ tự động so đo xem cậu đối xử với người khác có giống cô không. Cái sự khó chịu kỳ quặc này làm cô luôn bồn chồn, nhưng vì không tìm được lý do, cứ vần vò cô mãi. Lạc quan mà nói, cơn khó chịu này giờ đã có tên rồi. Cô tìm được lý do rồi. Cô thích cậu. Vì thích nên mới ghen tị. Vì thích nên khát vọng trở nên đặc biệt trong lòng cậu. Cô giờ sẽ không bị giày vò bởi những cảm xúc khó chịu không tên nữa. Nhưng tin xấu mà nói. Cô thích cậu rồi. Dù cơn khó chịu ấm ách trong lòng giờ đã có tên, cô cũng không cách nào thoát khỏi nó. - ''Quân này.'' ''Hả?'' ''Tôi đang thích một người. Thích lắm. Siêu thích. Cơ mà... người đó chỉ giỏi mỗi tiếng Anh, tính cách thì cũng tốt một chút thôi. Nhưng người đó lại đặc biệt ân cần với tôi, quan tâm tôi từ những điều nhỏ nhặt nhất, coi tôi là người đặc biệt. Người đó hiểu tôi đến nỗi tôi cảm giác linh hồn tôi như thuộc một nửa về người đó vậy, nhờ người đó mà những nỗi đau của tôi không còn tê dại, những hạnh phúc của tôi trở nên lấp lánh, khiến con đường tôi đi không bao giờ có cảm giác cô đơn. Tôi dần dần chìm sâu dưới suối nguồn yêu thương và ấm áp mà người đó mang lại, ngụp lặn không thể thoát ra. Từ cảm giác vui vẻ ban đầu rồi thành thân rồi thành thích rồi thành thương rồi thành yêu rồi thành mê đắm. Tôi nghĩ, cậu có đủ tư cách để biết điều này, và tôi cũng muốn cậu biết được điều này, rằng cậu tuyệt vời lắm, và cậu xứng đáng được yêu thương rất nhiều.'' ''Hóa ra cậu đã phải khổ tâm rất nhiều vì tôi sao? Cậu chỉ yêu thôi mà. Trâm này, yêu là quyền. Cậu hãy nhớ rằng, thương một ai đó, là quyền của con người, không cần e dè, không cần sợ hãi. Nhất là khi tình cảm quý giá đó lại đến từ một người quá quý giá. Cậu phải biết cậu là bảo bối của bố mẹ cậu và gia đình cậu, ánh sáng của người khác, và còn là yêu thương rất nhiều người nữa. Một người con gái tốt bụng và trân quý nhường này, được nuôi lớn bằng sự hạnh phúc, trao đi yêu thương cũng là một tình yêu chân thành nhất. Tình cảm của cậu quá đỗi đẹp đẽ. Vậy nên, cậu thích một ai, thì là may mắn của người đó. Cậu phải tự tin vào tình yêu của mình chứ. Đáng nhẽ cậu phải chặn đường tôi, rồi hất cằm nói rằng, nhìn cậu cũng đẹp trai đấy, tôi cho phép cậu được yêu đương với tôi chứ.'' ''Vậy câu trả lời...'' Cuối cùng, khi ấy cậu nói rằng: ''Chúng ta hãy quen nhau đi.'' Cậu nhẹ nhàng hôn lên đầu ngón tay cô. Cô nhớ ngày xưa, cô hay có thói quen cắn móng tay khiến móng cô lúc nào cũng cụt lủn. Khi đó, mẹ cô hay cầm tay cô rồi chỉ chỉ vào lồng ngực cô và nói: ''Mạch máu ở các đầu ngón tay của con đều sẽ chảy về tim. Con đừng cắn cụt quá, như thế không tốt cho tim đâu.'' Bé gái 5 tuổi lúc đó vừa tin vừa sợ, nhưng mà sợ được mấy ngày thôi vì vẫn mê cắn móng tay quá không bỏ được. Nhưng từ đó cô đã biết rằng, khi ai đó hôn vào đầu ngón tay cô, cũng giống như là hôn lên tim cô vậy. - Trong cuộc đời mỗi người, có những phút giây nào đó không thể nào quên, có những khoảnh khắc nào đó hy vọng rằng sẽ kéo dài mãi mãi. Năm nay, có lẽ là một năm hạnh phúc với cô, dưới bầu trời rộng lớn, dưới những ánh đèn lấp lánh, cô được đứng trên một sân khấu lớn ơi là lớn, dưới tư cách nghệ sĩ, bên dưới là cả chục ngàn trái tim yêu thương dành cho cô. ''Trâm ơi!'' Một giọng nói quen thuộc làm cô bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ quẩn quanh. Người đó chạy lại phía cô, ngược sáng nên không rõ mặt, nhưng chỉ cần nghe giọng thôi cô cũng biết là người đó. Khi ánh đèn sân khấu đã tắt hết, cô và cậu không còn là ca sĩ và người hâm mộ nữa, chỉ còn hai con người bình thường ở đây thôi. Thế giới của cô sẽ rộng lớn muôn phần, cô sẽ còn bay cao, bay xa, bay tới nhiều vùng trời, nhiều điểm vinh quang mới. Chỉ là hãy nhớ rằng, có một người sẽ luôn đứng phía sau cô, coi cô là thế giới nhỏ của người, người sẽ mãi mãi ôm trọn cô trong vòng tay. Và bảo vệ cô qua những bão giông cuộc đời. Tóm tắt một câu: Yêu thầm cũng nên có kết quả? Ai có thể vì yêu mà có được cả núi Phú Sỹ? - Thể loại: Thanh xuân vườn trường, Hiện đại, Đô thị tình duyên, Lâu ngày gặp lại, 1x1, HE, Ngọt, Sủng, Ngược tâm, Yêu thầm, Ngôn tình, Chữa lành - cứu rỗi, Thanh mai trúc mã, Từ đơn phương đến song phương

Chương

16

Lượt đọc

59

Theo dõi

3

Đề cử

1

Số linh hồn
View book View book
Lộ Thi sinh vào ngày sáu tháng sáu, cao 1m60, số thứ tự trong danh sách lớp từ nhỏ tới lớn luôn là sáu. Con số may mắn lẫn số linh hồn cũng là số sáu. Năm mười sáu tuổi, trong buổi thi chia lớp. Ngồi đằng sau Lộ Thi là một cậu bạn rất đẹp trai, áo đồng phục được xắn cao, cánh tay thon dài, làm bài chưa tới một tiếng đã ngầu như hạt đậu nộp bài thi. Tờ giấy thi lướt qua sát vành tai cô, cô khẽ nghiêng đầu, nhìn thấy cái tên được viết rồng bay phượng múa: Lục Bảo. ... Từ đó về sau, phía sau con số may mắn của cô đã kèm theo một cái tên. _____ Pháp sư số sáu, ban đầu chỉ là một biệt danh giả tạo. Số sáu, ngày sáu, đội sáu, xếp thứ sáu, những thứ ấy chưa từng có phép thuật. Nhưng vì cậu xuất hiện, dường như tớ đã trở nên may mắn. Sau đó tớ mới nhận ra điều may mắn của tớ chưa bao giờ là con số sáu, mà là Lục Bảo. Thêm cái tên phía sau con số, may mắn mới hội tụ. Nhờ vậy, sương mù vạn dặm cũng sẽ biến thành trời trong nắng ấm. Không biết có phải vì cậu xuất hiện không? Dường như tớ đã trở nên may mắn. Tớ nhận ra điều may mắn của tớ chưa bao giờ là những số sáu, mà là cậu. Chỉ khi cậu xuất hiện, may mắn mới hội tụ. Nhờ vậy... Sương mù vạn dặm cũng sẽ biến thành trời trong nắng ấm. Vậy nên... Đông qua, mưa tạnh, mây tan, nắng xuân rạng rỡ, trời đất một màu. Và cậu bước đến. - ''Sao cậu thừ người ra thế, ừm hứm, nhìn thấy tôi về mà không nhiệt tình nghênh đón à?'' Tựa như râu đối với mèo, gạo đối với chuột, lông đối với gấu, chỉ cần có cậu, cô rất an tâm. Thiếu nữ cười rộ lên, ném tấm thiệp trong tay đi, gương mặt tươi tắn chạy tới vầng sáng rực rỡ. - Thể loại: Thanh xuân vườn trường, Hoan hỉ oan gia, 1x1, HE, Ngọt sủng, Hài hước, Nhẹ nhàng, Ngôn tình, Hiện đại, Đô thị tình duyên, Từ đồng phục đến áo cưới, Yêu đơn phương, Song hướng thầm mến

Chương

6

Lượt đọc

21

Theo dõi

2

Đề cử

3