
Nhường nhịn cô ấy
Hoàn Vi là thanh mai của Trương Tùng nhưng Trương Tùng chỉ là một nửa trúc mã của Hoàn Vi. Mùa hè năm ấy có tiếng ve râm rang, từng tia nắng chiếu rọi xuyên qua những tán cây to lớn rợp canh cả bầu trời. Trương Tùng đi ở phía trước, Hoàn Vi theo chân cậu ở phía sau.

Lời tỏ tình chưa kịp nói
Một người là bad boy hướng ngoại, một người là hướng nội (chưa chắc), thích đọc sách. Họ là bạn cùng bàn của nhau 4 năm cấp 2. Cô nàng Ánh Dương thầm thích anh chàng Nhật Huy nhưng vì sự nhút nhát của mình mà cô đã bỏ lỡ anh trong thanh xuân của mình. Tuy vậy, cô chưa bao giờ hết thích anh, đúng là tình đầu thì khó quên mà. Sau này, duyên mệnh lại một lần nữa cho họ gặp lại nhau...

Yêu thầm
Đây là câu chuyện nhẹ nhàng xoay quanh cô gái nhỏ Hứa Thanh An, một thiếu nữ đang trong độ tuổi dậy thì nhưng đã phải trải qua biến cố lớn trong gia đình. Cô đã phải nói lời tạm biệt từ sớm với bố mình, cùng mẹ và em trai về quê ngoại sống, làm việc không ngừng nghỉ để có thể phụ mẹ được phần nào. Nhưng nhờ sự cố gắng của cả ba mẹ con mà cô và mẹ đã có thể quay về lại thành phố nơi họ từng ở và câu chuyện của cô bắt đầu từ đây, một câu chuyện thanh xuân nhẹ nhàng đến trưởng thành của thiếu nữ.

Dưới bầu trời thanh xuân
Thanh xuân, một quãng thời gian ngọt ngào và thuần khiết, nơi những mối tình đầu chớm nở, những tình bạn gắn bó theo năm tháng. Đó cũng là quãng thời gian mà mỗi người đều mang trong mình những giấc mơ và khát khao vươn tới sự hoàn hảo. Truyện kể về nhóm bạn thân gồm tám người, bốn nam và bốn nữ, những học bá tài năng với mối quan hệ thân thiết từ hồi tiểu học. Dù lúc đầu chỉ là tình bạn, nhưng theo thời gian, những mối quan hệ ngày dần dần biến thành tình yêu, chớm nở trong sự ngây thơ, trong sáng. Hành trình của họ từ lớp 10 đến khi trưởng thành, đi làm, và kết hôn sẽ là một câu chuyện ngọt ngào về tình yêu, sự trưởng thành và những ước mơ không bao giờ dừng lại.

Tỉnh mộng người bên gối không còn
Mùa thu năm ấy, cô chuyển vào lớp mới, ngồi cạnh cửa sổ. Cô học giỏi, xinh đẹp, điềm tĩnh như một đoạn nhạc dạo nhẹ. Cậu lặng lẽ, ít nói, với mọi người nhưng lại lưu manh với cô, mang theo thứ ánh sáng lạ khiến người khác muốn nhìn lâu hơn một chút. Ai cũng nghĩ họ là định mệnh – nếu thanh xuân thực sự có thứ gọi là sắp đặt. Nhưng những ngày yên bình luôn ngắn. Có người rẽ lối sớm hơn, có người ở lại lâu hơn mức cần thiết. Đôi khi chỉ một biến cố nhỏ cũng đủ làm xáo trộn cả một cuộc đời.

Nguyện em: Một đời bình an, năm tháng vô ưu
Một người tính cách xốc nổi, hành động thiếu suy nghĩ, là niềm vui của tất cả mọi người. Một người tính cách bình lặng, lạnh lùng, là niềm tự hào của tất cả mọi người. Hắn là đồ ngốc mà cuộc đời cho anh. Nhưng cũng là bờ vai anh dựa vào, là tấm lưng mà anh ân tâm nghỉ ngơi, là chốn mà anh có thể thể hiện được đúng con người thật của mình. Anh là bảo vật mà cuộc đời cho hắn. Là lá thư tình đẹp đẽ nhất hắn có được trong suốt năm tháng cuộc đời. Anh là người hắn dùng cả sinh mạng để trân trọng. Đối với anh, tình yêu đích thực là, dù hắn có trở thành người thế nào, anh vẫn yêu hắn. Trái tim đã rung động, tình yêu cứ ngày một sâu đậm, hắn đã chọn được người mình yêu rồi thì cả đời nhất quyết chỉ yêu người đó. Anh là đối tượng để phá, để trêu, để nhây, để dỗ, để đè, để cung phụng, để chở che, để yêu suốt cả cuộc đời mình. Không hiểu tại sao, rõ ràng chỉ quay lưng một cái, ngoảnh đầu lại liền đã không thấy người đâu. Nếu có một ngày chúng ta không còn ở bên nhau nữa...thì anh mong em có thể hiểu đến tận lúc đó anh vẫn còn tìm em. ''Anh yêu em, anh đã có dũng khí để nắm tay em, để nói rằng anh yêu em. Giữa biển người thầm lặng anh đã lần nữa tìm lại được em, vậy anh sẽ chẳng dại dột mà buông tay em thêm một lần nữa.'' ''Em yêu anh, bất kể anh hiện tại là dáng vẻ gì em đều có thể tìm thấy anh giữa đám đông. Nhưng chẳng hiểu sao 4 năm qua em lại chẳng thể nhìn thấy dù chỉ một lần.'' ''Anh ngày lễ nào cũng về, thậm chí ngày cuối tuần cũng có thể về. Nhưng hắn một chút cũng không gặp được anh, là do hắn không còn nhận ra bóng dáng anh nữa hay là do anh thực sự đã chọn bước ra khỏi vòng tròn của anh và hắn, xóa đi dấu vết của bản thân trong tầm mắt. Thực sự chọn bỏ hắn giữa bầu trời xanh này. Là hắn khi đó đã sai. Lý trí chọn khi đó là đúng nhưng tình cảm nói đó là sai. Khi yêu nhìn về tương lai là bằng lý trí nhưng cảm nhận trái tim phải dùng nhịp đập và sự lắng nghe, thấu hiểu. Ngày anh đi là một ngày trước cơn giông tố. Bầu trời ngày chiếc máy bay cất cánh đen nghịt. Đám mây che khuất đi mặt trời, che khuất luôn cả mặt trời của hắn. Đem anh đi trước mắt nhưng chẳng thể làm gì. Tờ giấy cầu nguyện nằm trong góc bàn, ánh nắng vàng ấm áp chiếu xuống, dòng chữ được rèn dũa cẩn thận, một dòng chữ giản đơn---- Cầu nguyện cho em, một đời bình an, năm tháng vô ưu.'' ''Người ở trong tim mình ngày nào xoay đi quẩn lại đã chỉ còn gói gọn trong dòng 'trước đây' và 'đã từng'. Là người sống trước mắt mình ngày nào giờ đây chỉ còn sự nhạt phai bóng dáng, tồn đọng lại trong ký ức và quá khứ thanh xuân.'' ''Em sẽ chết nhưng vẫn sẽ sống, sống mãi trong ký ức anh.'' Sau này tôi mới hiểu được định nghĩa của cái gọi là chấp niệm. Hóa ra chẳng lằng nhằng, chẳng lắm điều như người ta nói. Chỉ đơn giản là dù thời gian có xóa nhòa đi bất cứ thứ gì thì người đó mãi mãi vẫn ở đó. Đọng lại như giọt sương vừa lạnh lẽo lại vừa sáng lấp lánh mãi mãi không phai nhạt. Cậu ấy ngày đó và sau này đã khác xưa rất nhiều, đã trưởng thành và cũng đã thay đổi. Chỉ có tôi là mãi mãi đứng ở đó ngóng mãi bóng hình ngày đó. Ngóng mãi cái bóng hình mà tôi đã từng có được. Tác giả có lời: Dùng 1 từ để miêu tả truyện ấy hả? Ừm...học tập! Chính là nó, học tập học tập học tập. Điều gì quan trọng nhắc lại 3 lần. Nói thẳng đây chính là câu chuyện về việc bạn công dùng tri thức cua đổ bạn thụ. Truyện sử dụng một số kiến thức chúng ta học ngoài đời. Có thể có người đọc không hiểu nhưng hãy cứ vô tư và lạc quan lên em ơi vì tác giả cũng có hiểu đâu =))) LƯU Ý: TRUYỆN HƯ CẤU TỪ ĐẦU TỚI CUỐI! KHÔNG HỀ THUẦN VIỆT HOÀN TOÀN! CHỈ ĐƯỢC TÁC GIẢ LẤY THÔNG TIN MÀ THÔI! TRUYỆN LÀ EABO CÓ SINH CON, KHÔNG THÍCH THỂ LOẠI THỤ SINH CON MỜI BƯỚC ĐI Ạ!HƠI MÁU CHÓ MỘT TÍ XÍU. Bạn công vấp lưới tình là yêu đến hết đời luôn, sau này bạn còn có 1 bạch nguyệt quang tự nhận nữa, yên tâm bạn công không yêu bạn đó đâu.

Mùi hương cỏ mùa hạ
Độ dài: 67 chương + 8 PN Nhân vật chính: Dương Khánh Phong, Nguyễn Khánh Linh Thể loại: Vườn trường, HE, Hào môn thế gia,.. Văn án: "Định mệnh" đôi khi chỉ là một sợi dây tơ hồng vô hình, khéo léo buộc hai con người ở hai thái cực khác nhau lại với nhau. Chỉ sau một đêm, trên trang cfs trường THPT nọ tràn ngập những "hint" về CP song khánh - Khánh Phong và Khánh Linh. Không ai có thể ngờ được Khánh Phong - nổi tiếng với gương mặt lạnh như băng, mà lại có ngày phải chạy theo dỗ dành bạn gái với vẻ mặt vừa cưng chiều vừa nũng nịu như thế cơ chứ? 2. “ Mẹ nó chứ, Khánh Phong? mày bị Khánh Linh bỏ bùa rồi hay gì mà cứ hở ra là bu vào như ruồi thế?” “ Việc nhà mày à? mà tao không bu lại bạn gái tao chẳng lẽ bu lại mày?” “….”

BÁCH HOA NIÊN
Nếu lúc ấy cậu không xuất hiện, có lẽ con tim này sẽ chẳng bao giờ biết đến cảm giác đập loạn nhịp như thế. Nếu lúc ấy cậu không xuất hiện, có lẽ tôi sẽ không phải đối diện với sự xáo trộn trong lòng mỗi khi vô tình nhìn thấy cậu.

Nắm chặt tay em, theo đuổi mộng đẹp
Thanh Hoài và Thiên Lam là bạn thanh mai trúc mã, cả hai cùng nhau trải qua quãng thời niên thiếu tuyệt đẹp. Mối tình cỏn con dần dần nảy mầm trong tim Thiên Lam. Biến cố lần lượt xảy ra. Đầu tiên là mẹ Thiên Lam qua đời sau hai năm mắc bệnh ung thư não mãn tính. Ba cô dẫn người phụ nữ mới về nhà và con trai riêng của bà ấy - Vũ Ân, bằng tuổi Thanh Hoài. Thiên Lam rất khó để chấp nhận họ là thành viên trong gia đình mình. Một ngày nọ, cô nhận được tin đau lòng về việc ba và mẹ kế của cô đã chết trong một vụ tai nạn bi thảm. Thiên Lam và Vũ Ân sống nhờ vào tiền trợ cấp của cô Út, là cô ruột của Thiên Lam. Những tưởng mọi chuyện không vui sẽ kết thúc nào ngờ Thanh Hoài cùng ba mẹ chuyển nhà lên thành phố. Tình cảm của Thiên Lam dành cho Thanh Hoài ngày càng sâu đậm. Tốt nghiệp 12, cô cố gắng thi đỗ đại học, Vũ Ân thi rớt. Hai anh em lên thành phố. Anh đi làm kiếm tiền để em gái học đại học. Thiên Lam gặp lại Thanh Hoài cũng là lúc Thanh Hoài đã có bạn gái. Tình yêu đơn phương cô chôn chặt nơi đáy tim. Một năm sau đó, anh và bạn gái chia tay. Liệu đây có là cơ hội dể anh và cô cùng sánh đôi? Bên cạnh đó, Vũ Ân âm thầm trao về Thiên Lam mối tình lặng câm dù trên danh nghĩa họ là anh em kế.

Bạn cùng bàn
Bàn học – nơi chứng kiến những câu chuyện lặng lẽ của tuổi thanh xuân. Đó không chỉ là chỗ ngồi suốt những năm tháng đến lớp mà còn là nơi trái tim lỡ nhịp, tình bạn nảy nở, hay những mối duyên chẳng ai ngờ đến. Truyện gồm 25 chương, được viết chương đầu tiên vào năm 2012, sau đó ngưng lại, mãi đến 2025 tác giả mới viết chương cuối. Gửi đến những người bạn cùng bàn thân thương, cảm ơn các bạn đã hội tụ tại quyển truyện này, vẫn luôn ở đó, chờ đợi tôi viết nốt chương cuối cùng, và cùng tôi đi hết câu chuyện này.