Tịch Lộ

o0thuytran0o

Số truyện 10
Người theo dõi 1
Đề cử 0
Theo dõi

Giới thiệu

Ngày tham gia: 18/06/2025

Facebook của Tịch Lộ

Truyện của tôi

Quán trọ người quen
View book View book
"Tôi đến quán trọ ấy vào một đêm mưa, khi chẳng còn nơi nào để đi. Trên cửa treo một tấm biển cũ kỹ: ‘Chỉ nhận người quen.’ Nhưng tôi chưa từng tới đây, càng chẳng quen ai. Thế mà… bà chủ vẫn mỉm cười, nói: ‘Cậu về rồi à. Phòng cậu vẫn để nguyên từ lần trước.’ …Tôi nhớ rõ, mình chưa từng đặt chân tới quán trọ này. Nhưng có vẻ… Họ thì nhớ tôi rất rõ."

Chương

1

Lượt đọc

2

Theo dõi

0

Đề cử

0

Bảy bản ghi âm trước khi tôi biến mất
View book View book
Tôi là cảnh sát điều tra. Tuần trước, chúng tôi được gọi đến hiện trường vụ mất tích không dấu vết của một cô gái tên Lê Tường An, 25 tuổi. Không có máu. Không có xáo trộn. Căn phòng sạch sẽ như một buổi chiều bình thường, ngoại trừ… chiếc máy ghi âm đặt ngay giữa giường ngủ, cùng 7 cuộn băng được đánh số từ 1 đến 7.

Chương

1

Lượt đọc

2

Theo dõi

0

Đề cử

0

Tầng hầm khoá kín
View book View book
Tôi tỉnh dậy. Không nhớ tên mình. Không nhớ tại sao tôi ở đây. Tôi đang nằm giữa một căn phòng tối – ánh đèn huỳnh quang nhấp nháy như sắp tắt. Gạch lát sàn lạnh buốt. Bên cạnh… là một xác người. Là đàn ông. Cổ bị cắt sâu. Tay nắm một con dao. Và trên tay tôi – máu khô dính chặt tới tận cổ tay.

Chương

1

Lượt đọc

2

Theo dõi

0

Đề cử

0

Ngày thứ 100 sau ánh sáng
View book View book
Ngày thứ 1. Bầu trời nứt ra như vỏ trứng. Người ta gọi đó là “Cơn Chớp Sáng.” Chỉ trong 12 phút, 89% sinh vật sống biến mất. Cái chết không đến từ bom, mà từ thứ ánh sáng trắng không âm thanh – thiêu rụi mọi tế bào đang hoạt động. Tôi sống sót… vì đang ở trong hầm chứa lạnh dưới thư viện trường đại học.

Chương

1

Lượt đọc

2

Theo dõi

0

Đề cử

0

Căn phòng nhìn ra biển
View book View book
Tôi hay đứng bên cửa sổ rất lâu. Tay vịn khung gỗ đã bong tróc, mắt nhìn ra xa như mong tìm điều gì đó dưới chân trời xám. Tôi giặt đồ xong không phơi. Chỉ gập lại đặt trên bàn. Tôi thường soi gương rất lâu nhưng không trang điểm. Tôi có mang theo son – nhưng không dùng.

Chương

1

Lượt đọc

2

Theo dõi

0

Đề cử

0

Mẹ của em ấy
View book View book
Hoàn thành
Không ai biết tôi làm điều đó vì yêu Tôi không phải người xấu. Chỉ là… tôi đã phạm một sai lầm. Cô bé ấy – con của người đàn bà mà tôi yêu. Tôi từng nghĩ, chỉ cần cô ta rời bỏ chồng, tôi sẽ có cơ hội. ....

Chương

1

Lượt đọc

0

Theo dõi

0

Đề cử

0

Ba giây sau khi còn nhớ
View book View book
“Chỉ được giữ lại một ký ức duy nhất. Những phần còn lại sẽ bị xóa.” Tôi biết tôi đang ở đâu. Trung tâm lưu trữ ký ức – bước cuối cùng trước khi tái sinh trong thế giới mới.

Chương

1

Lượt đọc

2

Theo dõi

0

Đề cử

0

Mùa mận trắng ở làng Thượng Du
View book View book
ta không biết mình đã đi bao xa. Cũng không rõ vì sao cỗ xe cứ lắc lư mãi như không dừng lại, giữa những cung đường gập ghềnh. Tay ta vẫn níu lấy tay bà vú, hơi ấm đó là thứ duy nhất ta còn nhận ra trong thế giới tối mịt của mình. ta mù từ sau đêm gia biến, sau trận sốt kéo dài. ánh sáng tắt dần như ngọn đèn dầu cạn, đến khi chỉ còn lại màu đen đặc quánh phủ lên tất cả. Sau biến cố ở kinh thành, ta là người duy nhất trong gia đình còn sống. Bà vú, người duy nhất trung thành đến cùng, đã dẫn ta chạy trốn. Họ nói vùng thượng du là nơi hiểm trở, nhưng cũng ít người lui tới. Ẩn thân ở đó, có lẽ sẽ an toàn. Chúng ta dừng lại trước một căn nhà gỗ cũ, có tiếng suối gần bên và mùi rêu phủ kín mái. Không ai đón tiếp, chỉ có người đàn ông dẫn đường bỏ lại chìa khóa rồi quay ngựa xuống núi. Bà vú nói với ta, giọng lạc đi vì mệt: “Tiểu thư, đây là nơi an toàn nhất rồi. vú… sẽ chăm sóc người.” ta gật đầu. Bà không biết, ta đã mất khái niệm về sự an toàn từ lâu rồi. Mười hôm sau, bà vú qua đời. Đêm đó, ta tự tay nhóm lửa, đốt cho bà nén nhang. ta ngồi cạnh tro tàn, tay siết chặt chiếc khăn lụa bà hay dùng. Từ hôm đó, ta sống một mình. Trong bóng ta. Với những ký ức không ai chia sẻ được.

Chương

3

Lượt đọc

1

Theo dõi

0

Đề cử

0

Lời khai của kẻ chưa từng sinh ra
View book View book
Tôi là mã 1739. Tôi không có hình hài. Không có nhịp tim. Không có hơi thở. Tôi chỉ là một chuỗi ý thức lơ lửng giữa vô vàn lựa chọn. Tôi tồn tại trong hàng chờ đầu thai – nơi mỗi sinh linh được quyền xem trước cuộc đời mình… trước khi quyết định có muốn bước vào đó hay không. Hôm nay đến lượt tôi. Tôi là sinh linh thứ mười hai trong danh sách đợi. Và đây là lời khai cuối cùng – của một kẻ có thể chưa bao giờ được sinh ra.

Chương

1

Lượt đọc

1

Theo dõi

0

Đề cử

0

Giấc mơ của kẻ không còn muốn thức dậy
View book View book
Lớn lên, tôi nghĩ mình sẽ thoát khỏi căn nhà đó. Nhưng hóa ra, tôi chỉ chuyển từ một chiếc hộp ngột ngạt sang một chiếc hộp khác có cửa khóa bằng chìa. Tôi đi làm đúng giờ. Trưởng phòng không nhớ tên tôi. Đồng nghiệp chỉ nhắn tin để hỏi file. Mọi người thích gọi tôi là “con bé kia”. Tôi không nhớ đã bao lần đứng trên cầu vượt, nhìn xe chạy dưới chân, và nghĩ về một cú ngã.

Chương

1

Lượt đọc

1

Theo dõi

0

Đề cử

0