
Hà Vô Tường Niệm
“Ngày Tổ quốc khoác lên mình sắc đỏ rạng ngời, em gặp anh – người khiến những năm tháng sau đó chẳng thể bình thường trở lại.” Trước thềm kỷ niệm 50 năm ngày thống nhất đất nước, cả nước rộn ràng trong không khí lễ hội. Dương Hiểu Hà – một cô gái bình thường giữa muôn vạn người – cũng bị cuốn theo làn sóng ấy: say mê theo dõi từng buổi lễ, từng đoạn clip diễu binh rực rỡ sắc đỏ. Cho đến một khoảnh khắc trái tim cô hẫng một nhịp. Anh – một người lính Trung Quốc, đứng nghiêm trang trong đội danh dự. Gương mặt sắc lạnh, thần thái điềm tĩnh như tạc từ đá cẩm thạch. Nhưng chính vẻ đẹp ấy – lạnh lùng, nghiêm nghị, xa vời như ánh mặt trời – lại khiến Hiểu Hà không thể rời mắt. Và rồi, khi những đoạn hậu trường được lan truyền, cô phát hiện ra một khía cạnh hoàn toàn khác: một Trương Vân Tường cười ngây ngô, nhảy nhót hết mình bên đồng đội, thắng gấp suýt ngã, má bánh bao phúng phính lộ rõ – đáng yêu và gần gũi đến kỳ lạ. Không phải kiểu rung động bồng bột tuổi trẻ, mà là một thứ tình cảm pha trộn giữa ngưỡng mộ, tò mò và khao khát muốn bước gần hơn, muốn hiểu thêm về con người phía sau lớp quân phục ấy. Cô bắt đầu học tiếng Trung trở lại, nghiêm túc hơn. Cô muốn biết nhiều hơn, muốn trở nên giỏi giang hơn. Còn việc có thể gặp lại anh trong một dịp nào đó, ở một vị trí đủ bình đẳng – đơn giản là một lý do đẹp để cô không bỏ cuộc. Hiểu Hà từng nghĩ, có những người chỉ cần nhìn từ xa cũng đủ khiến ta cảm thấy thế giới rộng lớn này đáng để bước ra. Nhưng rồi, cô tự hỏi: nếu một ngày mình đủ mạnh mẽ để tiến gần hơn – thì sẽ thế nào? ✨ Hiểu Hà có thể gặp lại Trương Vân Tường – người đã khiến cô thay đổi cả hướng đi cuộc đời? Liệu nỗ lực thầm lặng ấy có đưa cô đến gần được với ước mơ? Mời độc giả cùng đồng hành với hành trình trưởng thành – và cả rung động đầu đời – trong “Hà Vô Tường Niệm.”

Tháng năm bên nhau, tựa một đời
Nguồn cội sức sống mạnh mẽ của sắc xuân. Là nỗ lực vượt qua khoảng lạnh giá của mùa đông. Nguồn cội hạnh phúc của anh. Là vượt qua không gian, nhân thế, 10 năm lạc lối. Là tình yêu và nỗi chờ đợi dành cho cậu.

Mộng nguyệt phù sinh
Mộng tương sinh phúc Bóng nguyệt u minh Danh họa phù phiếm Hận thù ắt sinh ...Nàng không biết đã chạy được bao xa, chạy bao lâu băng qua cả khu rừng trong khoảng đen tăm tối, dò đường bằng thứ ánh sáng đang phẫn nộ như muốn xé toạc bầu trời. Nàng hận tất cả mọi người, nàng hận chính nàng, hận ông trời trao cho nàng một số phận nghiệt ngã đến thế. Nước mắt nàng tuôn rơi thấm đẫm khuôn mặt thanh tú trái xoan, xóa mờ lớp phấn trang điểm hoa đào trên mặt. Trên tay còn vương vết máu đỏ, từng giọt từng giọt rơi xuống nền đất lạnh. Từng nơi nàng đi qua đều sót lại vết máu trên cánh tay nhỏ xuống. Nàng sợ hãi, chán nản, phẫn nộ tột cùng. Nàng chỉ còn biết chạy, chạy thật nhanh thật xa khỏi nơi này. Trời đêm đổ cơn mưa lớn xối xả trút xuống, trên con đường núi chỉ còn bóng hình bé nhỏ, đơn độc gạt từng nhành cây tán lá chạy thục mạng. Ông trời chính là đang khóc thương cho nàng chăng?

Ngược gió
Trong lúc những đứa trẻ cùng tuổi được đến trường, Vũ Chính phải làm việc chín tiếng một ngày ở lò gạch. Khoảng thời gian vui vẻ duy nhất của cậu có lẽ là tối muộn, khi được đến nhà “anh thầy” Lại Giang. “Tri thức chính là ánh sáng, là lối thoát.” Thế giới của Vũ Chính quá u ám và ngột ngạt, vậy nên cậu tin lời Lại Giang, tin rằng sinh mệnh mỗi người đều mang một ý nghĩa thiêng liêng, tin rằng chỉ cần kiên cường thì lúc nào đó cuộc sống sẽ trở nên tốt đẹp hơn. Tiếc thay, vào một ngày nắng nhẹ, nơi Vũ Chính dựa dẫm và tin tưởng bỗng dưng sụp đổ tan tành. Hiện tại bế tắc, còn tương lai thì mịt mù. … Vẻ đẹp của tuổi trẻ không chỉ là sự lãng mạn, mà còn là hoài bão, là gai góc, là liều lĩnh, là hoang mang, là mù quáng, và cả điên cuồng.