Năm mười tám tuổi, Nhật Minh từng lén lút ghi trong cuốn sổ lưu bút rằng: “Cậu ấy là cô gái tôi thương. Có lẽ cậu ấy là cả thanh xuân của tôi. Cậu ấy tên Thanh Trúc.”
Năm mười tám tuổi, trước mặt là cuốn sổ lưu bút không biết đã bị ai xé một trang, Thanh Trúc từng nắn nót viết lên trang bên cạnh: “Tôi thích một ‘ai đó’. ‘Ai đó’ là chàng trai bí mật mà tôi giấu kín, là một thứ tình cảm không thể gọi tên, chỉ có thể âm thầm gắn cho hai từ ‘ai đó’. ‘Ai đó’ tên Nhật Minh.”
Cuốn sổ lưu bút được truyền đi một vòng, cuối cùng về lại trên tay lớp trưởng. Ấy vậy mà khi mở sổ ra, cậu ấy thấy có hai trang giấy bị xé bỏ.
Đúng vậy, tình yêu của tuổi thanh xuân có vị chanh. Vị chanh chua thật chua, nhưng cũng ngọt thật ngọt nơi hậu vị. Giống như Thanh Trúc miêu tả, nó là chanh ngọt không đường...
Năm hai mươi bảy tuổi, Nhật Minh muốn nếm lại vị chanh đầy sự nuối tiếc ấy. Vậy là hắn nằm mơ, hắn mơ về những năm tháng có Thanh Trúc, về những năm tháng hắn được thoải mái nở nụ cười xán lạn như ánh dương.
Một giấc mơ thật mà giả, ở nơi đó, Thanh Trúc của hắn xinh đẹp như thế, gần gũi như thế, chân thật như thế...
Bình luận
0/500
0 bình luận
Hãy là người đầu tiên bình luận cho Truyện này nhé!
Có thể bạn thích