
Màn hình bật, cà rốt online
MÀN HÌNH BẬT, CÀ RỐT ONLINE — Có những rung động bắt đầu từ… một trận game — Một cô gái học công nghệ thông tin, một chàng trai học kỹ thuật điện — hai con người xa lạ sống chung khu trọ, kết nối với nhau qua những dòng tin nhắn vu vơ và những trận game kéo dài đến khuya. Giữa mùa dịch kéo dài, khi thế giới ngoài kia dừng lại, một “màn hình bật” là đủ để cảm thấy gần nhau. Một tin nhắn “ăn cơm chưa?”, một cú click “mời chơi”, hay một lần cùng nhau học bài online — tất cả tưởng chỉ là thoáng qua, nhưng lại âm thầm vun đầy một mối quan hệ đặc biệt. Liệu có những thứ tình cảm đủ bền để vượt qua cả thời gian, hiểu lầm và khoảng cách? Và liệu sau màn hình hôm ấy… có phải là người vẫn luôn đợi mình?

Chuyện ngắn của UHEE
đây là câu chuyện nhỏ về tình gia đình, tình yêu đôi lứa, mong mọi người trải nghiệm và ủng hộ mình

Chúng
Mùa hạ ấy, giữa tiếng ve ran và nắng chói chang, họ gặp nhau. Một cái nắm tay, muân?

Chuyện tình Mộng Mer
Tôi và cậu ấy học chung một trường cấp 3. Lần đầu gặp gỡ, ngỡ như một khung cảnh bước ra từ truyện cổ tích - nơi cậu ấy là chàng hoàng tử áo trắng, còn tôi... chỉ là cô bé Lọ Lem vụng về, lạc nhịp giữa buổi sáng đầu đời học sinh.

Bỏ lỡ
Chuyện kể về một cô gái thầm thích một người nhưng không đủ can đảm bước tới rồi họ bỏ lỡ nhau...

Bạn cùng bàn
Bàn học – nơi chứng kiến những câu chuyện lặng lẽ của tuổi thanh xuân. Đó không chỉ là chỗ ngồi suốt những năm tháng đến lớp mà còn là nơi trái tim lỡ nhịp, tình bạn nảy nở, hay những mối duyên chẳng ai ngờ đến. Truyện gồm 25 chương, được viết chương đầu tiên vào năm 2012, sau đó ngưng lại, mãi đến 2025 tác giả mới viết chương cuối. Gửi đến những người bạn cùng bàn thân thương, cảm ơn các bạn đã hội tụ tại quyển truyện này, vẫn luôn ở đó, chờ đợi tôi viết nốt chương cuối cùng, và cùng tôi đi hết câu chuyện này.

Lời tỏ tình năm ấy
Lâm Huyền Di, một nữ sinh cấp 3. Vào ngôi trường cấp 3 mới này, cô chỉ có vài người bạn là quen từ trước nhưng cũng bận bịu với việc thích nghi với môi trường mới nên cô chỉ có thể tự làm quen với các bạn trong lớp. Trong số những người ở trường mới, có một người tên là Nguyễn Khanh Tú. Từ lúc học hè, nhà trường gộp chung hai lớp lại nên hai người mới tình cờ quen nhau. Chỉ vài tháng học hè thôi mà cô với anh đã trở nên thân thiết, luôn giúp đỡ nhau trong học tập. Bỗng một ngày anh thổ lộ tình cảm với cô, vì cũng thích anh nên cô dồng ý. Rồi đến lúc học chính thức thì cô và anh bị tách lớp nên ít khi gặp nhau. Sau học xong thì là hè, trước lúc nghỉ hè chuẩn bị lên lớp 11 thì anh đã bảo cô chờ anh đến khi anh lên đại học thì cô đồng ý. Rồi sau đó mọi chuyện sẽ ra sao?

Nắng cuối chân đồi
Là duyên thì sẽ tới Là phận thì sẽ ở bên nhau Nơi gặp gỡ chính là nơi bắt đầu... ....... Lê Hải Giang: trên đời này khó hiểu nhất là con gái, mà thậm chí cái đứa khó hiểu kia trông còn chả giống con gái. Nguyễn Minh An: Trên đời này vô tình nhất là con trai, mà cái đứa vô tình nhất kia thậm chí còn không phân biệt được gái với trai. Hệ liệt: Thất cung mỹ nữ và An ca. Cuốn 1: Nắng cuối chân đồi. (Full) (080618) (Edit: 2024)

Đêm đầy sao (Augenstern)
"Chuyện kể về Tú, một cô gái với tâm hồn giản đơn, tính cách ngây ngô, hồn nhiên, trong sáng. Cô mang trong mình nhiệt huyết của tuổi trẻ và trái tim thiện lương trải qua 18 năm cuộc đời bằng phẳng, nhẵn mịn không một vết xước. Cho đến khi cô gặp Thiên, anh bạn cùng bàn có trải nghiệm cuộc sống và tính cách hoàn toàn trái ngược. Từ đây, cuộc đời Tú bắt đầu rẽ sang một chương khác, cô và Thiên từng bước tháo dỡ mọi khúc mắc trong lòng, xâm nhập vào góc khuất trong thế giới nội tâm của đối phương. 12 năm đồng hành trên chuyến tàu băng qua đại dương bao la rộng lớn với tên gọi thanh xuân, không biết bao nhiêu lần suýt bị phong ba bão táp nhấn chìm, cho đến khi bình yên tìm được bến đỗ, liệu đối phương có còn ở bên cạnh mình nữa không? Hãy dõi theo đến cuối câu chuyện, dùng tâm cảm nhận, đặt bạn là vị khách cùng ngồi trên chuyến lữ trình tiến về thanh xuân của hai nhân vật chính mà suy ngẫm. Sâu trong thâm tâm của bạn, có người nào khiến bạn cảm thấy tiếc nuối không?"

Vấn vương
Câu chuyện tình trai thanh xuân của đôi bạn trẻ... Vũ Đăng - học sinh yêu thích Văn học. Nhật Minh - học sinh trường chuyên, có sở thích Toán học. Câu chuyện bắt đầu từ khi Nhật Minh chuyển đến trường THPT Lâm An. Cuộc sống của họ giống như hai đường thẳng song song, tưởng chừng chẳng có chung giao điểm. Nhưng ở một ẩn số nào đó, họ bắt đầu bước vào cuộc đời nhau. Cuộc hành trình của hai bạn trẻ không chỉ đi khám phá về cảm xúc cá nhân, mà còn tháo bỏ được nút thắt về gia đình. --- Suy nghĩ điều gì đó, cậu lại giơ điện thoại trước mặt Nhật Minh cười hỏi: “Cậu thấy nó giống gì?” Chẳng cần ngó qua màn hình, Nhật Minh nãy giờ đã chiêm ngưỡng thực tế đủ rồi: “Giống vết thương”. Vũ Đăng lắc lắc ngón tay trước mặt rồi chỉ chỉ điện thoại, cười nói: “No no no! Con người chuyên Toán sẽ chẳng hiểu được nhân sinh! Cậu không thấy nó giống như chùm tử đinh hương đang nở rộ, bên cạnh còn vài tàn tích của cánh hoa xác pháo rụng trên nền tuyết trắng sao?” --- Cậu chẳng muốn giàu, mà hiển nhiên cũng không có ai lại đi lấy cái giàu vật chất để lấp đầy, bù vào khoảng trống cho cái nghèo nàn về tinh thần. Nhưng đứng từ tình cảnh gia đình, đó lại là cách một đứa trẻ đang bám lấy học thức để leo dần ra hang tối của số phận. Nếu không phải có kỳ thi học sinh giỏi Ngữ Văn năm lớp 10, chắc giờ cậu vẫn đang đi tìm công thức hàm số, phản ứng hóa học hay từ trường nào đó. Càng đuổi theo những kiến thức đó, cậu càng có cảm giác bản thân như một cái xác vô hồn đang vật vờ đi kiếm tìm hồn phách bị thất lạc. Càng tìm càng chẳng thấy! Yêu thích văn học bởi vì chỉ khi chìm vào dòng suy tưởng của người khác, dù khổ đau hay vui sướng thì tâm hồn của cậu đều một lần nữa được gột rửa, thoát được cái tôi thực tại, mượn tạm kí ức của người khác để sống tiếp. --- Bởi vì mỗi lần bản thân vất ngã, tôi lại đến gần hơn với người tôi yêu. Hẳn bản thân luôn là kẻ biết rõ ràng về việc một người khác thích mình: “Tôi biết cậu yêu tôi chứ không phải thích tôi. Vì trong đáy mắt cậu, tôi thấy bản thân mình ở đó. Khi bên cạnh cậu, tôi thấy nhịp tim vì nhau mà rung lên” ______