Mộc Anh

lethao.century

Số truyện 12
Người theo dõi 4
Đề cử 3
Theo dõi

Giới thiệu

Văn chương là 1 bản giao hưởng không có hồi kết.

Ngày tham gia: 23/08/2025

Truyện của tôi

Ánh trăng dưới bóng tà
View book View book
Sophia là 1 nhà phân tích thiên tài đến từ học viện nổi tiếng bên Mỹ. Cô có khả năng phác thảo chân dung của hung thủ chỉ qua vài nét gây án và khả năng phá án đỉnh cao. Tuy nhiên, Sophia lại từ bỏ những lời mời đến từ các sở cảnh sát, kể cả FBI, cô cũng không thèm quan tâm. Nhưng cô lại rất hứng thú với các vụ án khó nhằn và vẫn chưa có lời giải đáp, chúng được cô giải quyết 1 cách dễ dàng. Đơn giản gọi cô là Thiên tài của mọi thiên tài. 2 năm cô mất tích cũng là lúc mọi chuyện xảy ra, việc nhân vật bí ẩn MariaZ xuất hiện trong 2 năm và sau đó mất tích, cùng lúc đó Sophia lại quay trở lại sau 2 năm biến mất. Cho đến cuối cùng, những vụ án mà cô tham gia đều có liên quan đến tổ chức mà Sophia và cô bạn thân Jenny đã bị bắt và bán vào đó, cũng như hé lộ sự thật về cái chết đau thương của Lucy - 1 người bạn của cả 2.

Chương

25

Lượt đọc

1

Theo dõi

1

Đề cử

0

Phản nghịch cảm nhận
View book View book
Tôi chưa bao giờ được sống

Chương

8

Lượt đọc

12

Theo dõi

0

Đề cử

0

Năm học kỉ niệm
View book View book
Năm cuối cấp đầy khó khăn nhưng nhờ có cô mà em đã có thể vượt qua nó.

Chương

4

Lượt đọc

14

Theo dõi

1

Đề cử

0

Mùa hè là mùa vui chơi
View book View book
Những trò chơi ngu có thưởng của tôi lại là những niềm vui hiếm hoi trong cuộc sống đầy bộn bề của chính mình.

Chương

2

Lượt đọc

1

Theo dõi

0

Đề cử

0

Anh hùng dân tộc
View book View book
Lịch sử Nước Việt chưa bao giờ làm chúng ta thất vọng.

Chương

6

Lượt đọc

12

Theo dõi

1

Đề cử

1

Lữ khách qua thời gian
View book View book
Minh hôn hay còn gọi là âm hôn, là một tục lệ kết hôn với người đã chết của người Trung Quốc. Quan niệm xưa cho rằng, người chết mà chưa lập gia đình khi chết đi mồ mả cô độc sẽ không mang tới tài vận và phong thủy tốt cho gia đình.

Chương

69

Lượt đọc

14

Theo dõi

1

Đề cử

0

Tam bái hồng trần lương
View book View book
Tam Bái Hồng Trần Lương với bái thứ nhất là thiên địa nhật nguyệt, bái thứ hai là quên đi cả đời và quỳ bái thứ ba là hồng trần lạnh lẽo. Khi cửa lớn đình viện khóa lại, nữ tử chỉ còn cười, cười cho quãng đời còn lại đắng cay ngọt bùi đều chẳng còn liên quan bởi mắt nàng đã chẳng còn có ánh sáng.

Chương

50

Lượt đọc

96

Theo dõi

1

Đề cử

1

Si mị võng lượng
View book View book
Quỷ quái hút máu, nhưng chỉ để sống. Yêu ma giết chóc, cũng vì thù hận. Chỉ có lòng người… nở nụ cười mà đâm dao, trao ân tình rồi phản bội, khoác áo nhân nghĩa mà che đi hố sâu dơ bẩn. Yêu ma còn có điểm dừng. Còn lòng người… độc ác đến vô tận.

Chương

19

Lượt đọc

5

Theo dõi

0

Đề cử

0

Nhắm mắt thấy mùa hè
View book View book
Có những kỷ niệm tưởng chừng đã ngủ yên trong ký ức, vậy mà chỉ cần một mùi hương, một âm thanh, hay một thoáng gió mùa hè thoảng qua cũng đủ đánh thức tất cả. Với tôi, mùa hè năm sáu tuổi là một khoảng trời như thế – trong veo, rộn ràng, ngây thơ nhưng cũng đầy ắp những rung động đầu đời. Tôi sinh ra và lớn lên ở thành phố, nơi ồn ào của những con đường tấp nập xe cộ, của những tòa cao ốc sáng đèn, nơi người ta luôn hối hả, vội vàng chạy theo guồng quay cuộc sống. Thế nhưng, tận sâu trong trái tim nhỏ bé ngày ấy, tôi luôn khao khát một thứ bình yên khác – thứ bình yên đến từ thiên nhiên, từ cây cỏ, từ bầu trời rộng mở không vướng khói bụi. Và rồi mùa hè đặc biệt ấy đã đến, khi ba mẹ đưa tôi về quê nội. Đó là mùa hè đầu tiên trong đời tôi được sống giữa hương lúa chín vàng, được nghe tiếng ve râm ran trưa hè, được chạy chân trần trên con đường đất đỏ, được ngồi dưới gốc khế nghe nội kể chuyện xưa. Đó cũng là mùa hè của những trò nghịch dại, những lần vừa khóc vừa cười, từ chọc chó, chọc tổ ong cho đến té xuống hồ nước… Những kỷ niệm tưởng chừng nhỏ bé ấy, lại trở thành dấu mốc không bao giờ phai trong cuộc đời tôi. Cuốn hồi ký này không chỉ là hành trình trở về tuổi thơ, mà còn là lời nhắn gửi cho chính tôi hôm nay – rằng trong những bộn bề, đôi khi ta chỉ cần khép mắt lại, để nhớ về mùa hè ấy, nơi có nội, có ba mẹ, có khu vườn, có tiếng mưa rơi trên mái ngói, và có một cô bé sáu tuổi hồn nhiên đến mức dám cười vang ngay cả sau khi bị mắng. Nếu bạn đã từng có một mùa hè để thương nhớ, tôi tin bạn sẽ tìm thấy chính mình đâu đó trong từng trang hồi ức này.

Chương

19

Lượt đọc

19

Theo dõi

1

Đề cử

1

Ta mượn nhân gian hai lạng mực
View book View book
Tương truyền trong nhân gian có một tiệm mực cổ, chẳng ai biết mở từ bao giờ, cũng chẳng ai biết nằm ở nơi đâu. Cửa tiệm ấy không phải ai cũng thấy. Nó chỉ hiện ra trong những đêm trăng sáng, khi một người mang trong tim nỗi niềm không thể giải thoát. Trên án kỷ, đặt một chiếc hộp gỗ. Trong hộp có lọ mực đen óng ánh sắc tím, gọi là “Mực Nhân Gian.” Tương truyền, ai mượn hai lạng mực ấy, có thể viết lại số phận của mình. Một bút là tương tư – vẽ người trong mộng quay về. Một bút là sai lầm – viết lại những vết thương không thể xóa. Nhưng cái giá phải trả… là nửa kiếp đời. Ngọc Trần – một họa sĩ tài hoa, sau khi mất đi mối tình đầu Linh Nhi, vô tình lạc bước vào tiệm mực dưới ánh trăng. Vì một chữ “tình”, hắn cầm bút, hạ nét đầu tiên. Từ đó, giấc mộng và hiện thực giao hòa, quá khứ và hiện tại đan xen. Mỗi lần mực chảy ra, hắn lại gần hơn với người thương… cũng gần hơn với vực sâu định mệnh. Liệu hắn sẽ chọn ở lại trong giấc mộng đẹp đẽ nhưng mong manh, hay tỉnh dậy đối diện nhân gian cô quạnh? Là tình yêu, hay là hối tiếc? Là cứu rỗi, hay là diệt vong?

Chương

13

Lượt đọc

3

Theo dõi

0

Đề cử

0

Bản giao hưởng từ biển cả
View book View book
Cá voi xanh – kẻ lữ hành thầm lặng của đại dương – suốt đời chỉ cất lên những khúc ca mà hiếm ai hiểu trọn. Nhưng điều đẹp đẽ nhất lại nằm ở khoảnh khắc cuối cùng: khi rời bỏ thế giới này, thân xác khổng lồ của nó chìm xuống biển sâu, hóa thành một hòn đảo sự sống, nuôi dưỡng hàng trăm loài sinh vật khác. Đó chính là sự dịu dàng cuối cùng mà cá voi gửi lại cho đại dương, cho trái tim nhân loại. Đào Minh Nguyệt - 1 cô gái có kết nối sâu sắc với Bản Giao Hưởng, là vật tế cho đại dương, nhưng cơn mưa như trút nước, cô là đại diện cho các nốt nhạc, là cầu nối cho những điều kì bí trong trường. Trần Nguyễn Hoàng Dương - 1 chàng trai thông minh, là người đã phá bỏ rào chắn của các nốt nhạc, giải mã được thanh âm của cá voi, anh là người đã hoàn thành Bản Giao Hưởng, và cũng là người đã hi sinh mọi thứ vì người mình yêu.

Chương

7

Lượt đọc

9

Theo dõi

0

Đề cử

0

Hạ thiên vũ khúc
View book View book
Tự do… Hai chữ thôi, mà có thể định đoạt số phận một đời người. Tớ chưa từng hối hận khi ở bên cậu, Khải Minh… Chưa từng một lần. Nhưng tớ mệt rồi. Mệt đến mức chẳng còn hơi thở để gượng cười, mệt đến mức mọi ký ức cũng trở nên nặng nề như đá. Chín năm bên cậu… tớ mới nhận ra tớ đã yêu cậu từ khi nào không hay. Cậu là mùa hạ, là nắng, là bầu trời của tớ. Vậy mà tớ lại trở thành kẻ tàn nhẫn nhất, bỏ mặc cậu một mình trong thế giới này. Tớ biết, tớ hiểu từng vết thương, từng nỗi cô độc mà cậu sẽ phải gánh khi tớ ra đi. Nhưng… cuộc sống này vốn chẳng dịu dàng, và tớ, Khải Minh à… tớ đã quá mệt rồi. Có lẽ chúng ta vốn không có duyên, cũng chẳng có phận. Nếu kiếp sau có thật, liệu chúng ta có còn gọi nhau là bạn? Liệu cậu có nhận ra tớ giữa một mùa hạ khác, một bầu trời khác, hay tất cả chỉ là nắng vụn vỡ, rơi xuống im lặng? Khải Minh… Hãy sống tiếp một đời của riêng cậu, cả tớ nữa. Đừng tìm tớ trong ký ức, đừng giữ tớ trong trái tim. Còn tớ… tớ sẽ để tình yêu này tan vào hư vô, như nắng hạ tắt dần nơi cuối trời. Xin lỗi, Khải Minh. Xin lỗi, vì đã yêu cậu quá nhiều… và bỏ lại cậu, 1 cách quá tàn nhẫn.

Chương

1

Lượt đọc

4

Theo dõi

0

Đề cử

0