
Tự do…
Hai chữ thôi, mà có thể định đoạt số phận một đời người.
Tớ chưa từng hối hận khi ở bên cậu, Khải Minh…
Chưa từng một lần.
Nhưng tớ mệt rồi.
Mệt đến mức chẳng còn hơi thở để gượng cười,
mệt đến mức mọi ký ức cũng trở nên nặng nề như đá.
Chín năm bên cậu…
tớ mới nhận ra tớ đã yêu cậu từ khi nào không hay.
Cậu là mùa hạ, là nắng, là bầu trời của tớ.
Vậy mà tớ lại trở thành kẻ tàn nhẫn nhất,
bỏ mặc cậu một mình trong thế giới này.
Tớ biết,
tớ hiểu từng vết thương, từng nỗi cô độc mà cậu sẽ phải gánh
khi tớ ra đi.
Nhưng… cuộc sống này vốn chẳng dịu dàng,
và tớ, Khải Minh à… tớ đã quá mệt rồi.
Có lẽ chúng ta vốn không có duyên,
cũng chẳng có phận.
Nếu kiếp sau có thật,
liệu chúng ta có còn gọi nhau là bạn?
Liệu cậu có nhận ra tớ
giữa một mùa hạ khác,
một bầu trời khác,
hay tất cả chỉ là nắng vụn vỡ,
rơi xuống im lặng?
Khải Minh…
Hãy sống tiếp một đời của riêng cậu, cả tớ nữa.
Đừng tìm tớ trong ký ức,
đừng giữ tớ trong trái tim.
Còn tớ…
tớ sẽ để tình yêu này tan vào hư vô,
như nắng hạ tắt dần nơi cuối trời.
Xin lỗi, Khải Minh.
Xin lỗi, vì đã yêu cậu quá nhiều…
và bỏ lại cậu, 1 cách quá tàn nhẫn.
0/500
0 bình luận
Hãy là người đầu tiên bình luận cho Truyện này nhé!