
Tương truyền trong nhân gian có một tiệm mực cổ, chẳng ai biết mở từ bao giờ, cũng chẳng ai biết nằm ở nơi đâu. Cửa tiệm ấy không phải ai cũng thấy. Nó chỉ hiện ra trong những đêm trăng sáng, khi một người mang trong tim nỗi niềm không thể giải thoát. Trên án kỷ, đặt một chiếc hộp gỗ. Trong hộp có lọ mực đen óng ánh sắc tím, gọi là “Mực Nhân Gian.” Tương truyền, ai mượn hai lạng mực ấy, có thể viết lại số phận của mình.
Một bút là tương tư – vẽ người trong mộng quay về.
Một bút là sai lầm – viết lại những vết thương không thể xóa.
Nhưng cái giá phải trả… là nửa kiếp đời.
Ngọc Trần – một họa sĩ tài hoa, sau khi mất đi mối tình đầu Linh Nhi, vô tình lạc bước vào tiệm mực dưới ánh trăng. Vì một chữ “tình”, hắn cầm bút, hạ nét đầu tiên. Từ đó, giấc mộng và hiện thực giao hòa, quá khứ và hiện tại đan xen. Mỗi lần mực chảy ra, hắn lại gần hơn với người thương… cũng gần hơn với vực sâu định mệnh. Liệu hắn sẽ chọn ở lại trong giấc mộng đẹp đẽ nhưng mong manh, hay tỉnh dậy đối diện nhân gian cô quạnh?
Là tình yêu, hay là hối tiếc?
Là cứu rỗi, hay là diệt vong?
0/500
0 bình luận
Hãy là người đầu tiên bình luận cho Truyện này nhé!