
Sắc nắng tháng Tư
Tháng Tư về, nắng dịu dàng, gió khẽ khàn, làm lòng người như chậm lại đôi nhịp. Giữa thành phố hối hả, vẫn có những góc nhỏ yên bình, nơi hương cà phê hòa cùng nắng, nơi ký ức tưởng đã ngủ quên lại khẽ thức giấc. An Khánh, chủ quán cà phê với nụ cười như nắng sớm nhưng ánh mắt chất chứa những điều chẳng thể gọi tên, gặp lại Minh Hải, người trở về với bó bằng lăng tím – sắc hoa của những điều dịu dàng, của một lời hẹn chưa trọn. Liệu họ có thể khép lại những điều dang dở năm xưa và tìm thấy hạnh phúc, dù muộn màng?

Sau cơn mưa, có người đứng đợi
"Dưới mưa, có những người đến chỉ để che đi quá khứ, không phải thay thế ai — mà để nhắc rằng, trái tim vẫn có thể ấm lại, dù đã từng tan vỡ."

Bóng đèn bên cửa sổ
“Chiếc đèn bên cửa sổ” kể về hai con người cô đơn, kết nối với nhau qua ánh sáng dịu dàng trong đêm. Dù chưa từng gặp, họ vẫn sưởi ấm lòng nhau bằng một ngọn đèn — biểu tượng của sự thấu hiểu và những cảm xúc lặng lẽ không lời.”

Ngày hôm qua
Tuổi mười bảy của tôi không có gì quá đặc biệt. Chỉ có những buổi sáng vội đến trường, những bài kiểm tra năm phút, những lần bị giáo viên nhắc vì nói chuyện trong giờ… Và rồi, có một ngày, cậu xuất hiện. Minh Khang, học lớp 12, gặp tôi trong siêu thị khi tôi đang loay hoay với giỏ đồ sắp rơi. “Em định bưng cả quầy về nhà à?” Anh cười, còn tôi chỉ biết cúi gằm mặt, tim đập loạn nhịp vì một người xa lạ. Từ hôm đó, chẳng hiểu sao cậu cứ xuất hiện khắp nơi: trước cổng trường, trong quán trà sữa, thậm chí cả ở thư viện – nơi tôi ít khi gặp ai quen. Anh thích chọc tôi, còn tôi thì… cũng không hiểu sao lại thấy vui mỗi lần bị chọc. Những ngày trôi qua, tôi bắt đầu đợi tin nhắn của cậu, bắt đầu để ý xem hôm nay anh có đi đợi tôi không, và bắt đầu nhận ra, chỉ cần nghe giọng anh thôi là thấy ngày dài cũng trở nên dễ chịu. Chúng tôi chưa từng nói thích nhau. Nhưng những ánh nhìn, những nụ cười và cái cách tim tôi run lên mỗi khi gặp anh — đều đã nói thay cho mọi lời. Thanh xuân của tôi không ồn ào, không rực rỡ, nhưng có một Minh Khang – người khiến “ngày hôm qua” trở thành ký ức đẹp nhất mà tôi từng có. “Cậu là người khiến tuổi mười bảy của tôi trở nên thật ngọt ngào – và khiến tôi tin rằng, gặp gỡ đôi khi cũng là một điều kỳ diệu.”

Cội nguồn của tội ác
Seoul, 1999 đã xảy ra một vụ mất tích bí ẩn của một nữ học sinh.Cùng nhau chúng ta hãy theo dõi xem đã có chuyện gì xảy ra vào đêm hôm ấy.

Trao đổi thân xác
Minh – một chàng trai trẻ nghèo, sống cùng ước mơ bóng đá bị dở dang giữa những sân cỏ phủi bụi bặm. Mỗi tối, cậu vẫn nhìn lên màn hình nhỏ, nơi những ngôi sao sân cỏ tỏa sáng rực rỡ, để tự nhủ rằng *“Giá mà một ngày nào đó, mình được ở trong thế giới ấy…”* Và rồi, điều không tưởng đã xảy ra. Trong một lần tình cờ đi xem World Cup, Minh va chạm với Lucas – ngôi sao bóng đá hàng đầu thế giới. Một cú ngã, một tia sáng lóe lên, và khi tỉnh dậy… Minh thấy mình trong thân xác của chính thần tượng. Từ cậu trai nghèo thành người được hàng triệu người tung hô — Minh bước vào giấc mơ tưởng chừng hoàn hảo, để rồi nhận ra rằng **đôi chân mạnh mẽ không thể thay thế trái tim đầy khát vọng**. Cùng lúc đó, Lucas – bị mắc kẹt trong cơ thể yếu ớt của Minh – phải học lại cách đá bóng, cách sống, và cả cách yêu lại đam mê mà anh từng đánh mất. Hai con người, hai thân xác, hai cuộc đời… Họ gặp nhau ở giữa ranh giới của **ước mơ và hiện thực**, **vinh quang và nỗi đau**, để hiểu rằng: “Giá trị của một cầu thủ không nằm ở cơ thể, mà ở ngọn lửa trong tim.” ---

Người đi qua bóng tối
**“Giữa bóng tối, vẫn có những người đang học cách tự thắp sáng mình.”** Đây không phải là câu chuyện của một người hùng. Cũng chẳng phải chuyện của một ai thành công vang dội, đổi đời sau một đêm. Đây là câu chuyện về một chàng trai bình thường — một người đã vấp ngã, đã từng nằm gục trong bóng tối, đã từng nghĩ rằng mình không còn gì đáng để tin tưởng nữa. Nhưng rồi, bằng một cách nào đó, cậu vẫn còn thở, vẫn còn mở mắt dậy mỗi sáng, vẫn còn chút hơi tàn của niềm tin. Và chính chút niềm tin nhỏ bé ấy… đã cứu cậu khỏi vực sâu. Câu chuyện này được viết ra không phải để than thở, cũng không phải để bi kịch hóa cuộc đời. Nó được viết ra để nhắc chúng ta nhớ rằng — **mọi con người, dù nghèo, dù gục ngã, dù bị quên lãng… vẫn có thể bắt đầu lại.** Huy – nhân vật chính của câu chuyện – sinh ra trong nghèo khó, lớn lên trong những căn nhà tạm bợ, chuyển chỗ ở đến mức không nhớ nổi đâu mới thật sự là quê hương. Cậu từng cố gắng, từng nỗ lực, từng có ước mơ như bao người khác. Nhưng rồi cuộc sống không dịu dàng với cậu. Huy sa ngã, mất phương hướng, đánh mất niềm tin vào bản thân và chìm trong chuỗi ngày lặp lại của thất bại, nợ nần, và tuyệt vọng. Và có lẽ, nếu ai đó chỉ nhìn Huy từ bên ngoài, họ sẽ nghĩ rằng đó là “một kẻ vô dụng”. Nhưng bên trong con người ấy… là một trái tim vẫn chưa bao giờ ngừng đập vì hy vọng. Câu chuyện của Huy không chỉ là câu chuyện của một cá nhân. Nó là hình ảnh phản chiếu của biết bao người trẻ đang vật lộn giữa thành phố — những người không đủ giỏi để được công nhận, không đủ mạnh để chống lại cám dỗ, và không đủ may mắn để có người nắm tay dắt ra khỏi bóng tối. Nếu bạn từng thất bại, từng bị người thân thất vọng, từng thấy mình trơ trọi giữa cuộc đời… thì khi đọc câu chuyện này, bạn sẽ nhận ra — **bạn không cô đơn.** Vì ở đâu đó, trong căn phòng nhỏ giữa thành phố, một chàng trai cũng đang nhìn lên trần nhà, tự hỏi: “Ngày mai liệu mình còn cơ hội nào không?” Câu chuyện bắt đầu từ chính khoảnh khắc ấy — khi tất cả tưởng như đã mất hết, nhưng ngọn lửa nhỏ trong lòng vẫn chưa tắt. ---

Ăn miếng trả miếng
Vì cả hai chưa xả hết cục tức và vài câu chửi ''sang trọng'' hơn nên mỗi người một nơi, mỗi người một cái điện thoại, liên tục đăng dòng trạng thái 'tình thân mến thương' trên WeChat. Dưa Lưới Nhỏ: [Thằng khốn đó là GAY đó! Có lần t phát hiện nó mua bộ BL nổi tiếng Nguỵ Trang Học Tra ở hội chợ sách!!!! Nó còn trong đội tuyển bóng rổ của trường, chắc sờ không biết bao nhiêu cơ bụng của đàn em rồi?! Làm ơn gặp thì né nó dùm!] Một vài phút sau, vòng bạn bè lập tức bùng nổ. Ai kia nhìn được bài đăng này đang chuẩn bị 'cây phóng lợn' mà ném thẳng tim đối phương đây! Lão Đại: [Nhỏ điên đó là LES! Một lần đi chơi, vì không thể cưỡng lại nhan sắc của chị gái bàn bên cạnh, liền chủ động xin WeChat, còn lén thơm má người ta một cái, dù biết người ta có bạn trai!!! Làm ơn đi thì né nó dùm!!! Không nghe lời tao đám con gái sau này ế tận mạng!!!!] Bạn bè lập tức bình luận trên bài đăng của hai người. Ăn miếng trả miếng nhau tới tận 3 giờ sáng mới chịu buông cái điện thoại xuống, đến lúc nhắm mắt đi ngủ cũng không buông tha đối phương! Dưa Lưới Nhỏ: 'Kkkk. Không còn miếng đáp trả tui chứ gì :))))' Lão Đại: 'Mai ông đây sẽ thể hiện tuyệt kỹ phát ngôn làm nhà người tức chết :))))'

Lưu Ly quên rồi
Đã bao giờ các bạn cảm thấy muốn trốn chạy hiện thực chưa? Đã bao giờ cảm thấy không thiết sống nữa hay chưa? Tôi nhớ như in ký ức năm ấy, anh cười như ánh nắng mỗi sớm mai, kéo tôi chạy dọc con đường đầy hoa oải hương tím. Giữa muôn trùng ký ức xa lạ, chỉ có anh hiện lên thật sống động và quen thuộc biết bao. Người đàn ông trong ký ức nhuộm đầy bi thương của tôi luôn đeo trên môi nụ cười thật ấm áp! Sau này tôi hi vọng, mà thôi... chẳng còn sau này nữa!

Bên kia dòng nước
Hạ về, 2015, nhớ em…! Làng Đoàn nằm nép mình bên dòng sông Cậy hiền hòa, nơi bờ tre rì rào trong gió, nơi con đê đất uốn lượn như cánh tay ai đang ôm lấy cả vùng quê nhỏ. Nơi ấy thuộc huyện Thanh Miện, tỉnh Hải Dương – Một miền quê không có gì đặc biệt với những người lạ, nhưng với người sinh ra và lớn lên ở đây, từng khóm chuối sau nhà, từng luống rau muống ngoài bãi cũng đầy ắp kỷ niệm…

Trở thành tác giả