
Tớ thích...à không yêu cậu
Tuyện kể về những mẩu chuyện giữa đôi bạn trẻ cùng lớp. Cả 2 đều có tình cảm với nhau nhưng đều không rõ đối phương có thích mình không. Không bằng lòng tình thế cứ tiếp diễn như người dưng nước lã, cô gái đã chủ động nhắn tin, chủ động trở thành bạn của cậu ấy. Về phía chàng trai, chàng cũng thích cô gái nhưng chàng lại không biết làm thế nào để tiếp cận nàng, chàng chỉ đơn thuần trêu ghẹo nàng mấy câu trên lớp. Rồi một lần chàng nhận được tin nhắn của nàng, chàng xen lẫn niềm vui lẫn sự phấn khích nhưng cố kìm cảm xúc ấy. Thế là cứ mỗi đêm 2 trái tim đang loạn nhịp vì yêu cùng nhắn tin, trò chuyện với nhau không biết trời đất gì. Bạn bè lẫn gia đình đều biết họ dành tình cảm cho nhau ấy thế mà họ chẳng hề nhận ra. Liệu cả 2 sẽ nhận được Happy Ending hay Bad Ending?

Yêu thầm
Đây là câu chuyện nhẹ nhàng xoay quanh cô gái nhỏ Hứa Thanh An, một thiếu nữ đang trong độ tuổi dậy thì nhưng đã phải trải qua biến cố lớn trong gia đình. Cô đã phải nói lời tạm biệt từ sớm với bố mình, cùng mẹ và em trai về quê ngoại sống, làm việc không ngừng nghỉ để có thể phụ mẹ được phần nào. Nhưng nhờ sự cố gắng của cả ba mẹ con mà cô và mẹ đã có thể quay về lại thành phố nơi họ từng ở và câu chuyện của cô bắt đầu từ đây, một câu chuyện thanh xuân nhẹ nhàng đến trưởng thành của thiếu nữ.

CHIẾC MÁY ẢNH - Thanh xuân của bạn và tôi
Một chiếc máy ảnh cũ mở ra những kí ức thời thanh xuân. Mối tình đầu đơn phương, những cảm xúc vui buồn đều có. Nam cùng các bạn Hùng, Linh và Ngọc có những chuyến đi, gặp lại người bạn cũ. Để hoài niệm và hiểu cho nhau những sai lầm trong quá khứ. Nơi đây họ nhớ lại những ký ức vừa vui những có những khoảnh khắc buồn hay cáu gắt với nhau. Tuổi thanh xuân trôi qua thật lẹ, chiếc máy ảnh cũ đang đưa chúng ta về với nhau một lần nữa.


hệ thống chuyển đổi tiền
Quan Tam Phúc, 31 tuổi, một người đàn ông bình thường sống trong thế giới hiện đại. Anh ta không phải siêu nhân hay anh hùng, chỉ là một người có khả năng giao tiếp tốt và thông minh. Tuy nhiên, một tai nạn giao thông đã khiến anh bị chuyển sinh vào một thế giới song song có ma pháp và hệ thống cấp độ như trong game. Với sự trợ giúp của hệ thống chuyển đổi, Tam Phúc có thể chuyển đổi giữa tiền thật và tiền ảo, nâng cao sức mạnh và tồn tại trong thế giới mới này. Liệu anh sẽ làm gì khi vừa phải đối mặt với những thử thách trong thế giới kỳ lạ này vừa phải đối phó với chính bản thân mình? Hãy cùng theo dõi hành trình đầy kịch tính của Tam Phúc trong một thế giới đầy phép thuật và cơ hội.

Những ký ức còn ở lại
Ngày cô ấy rời đi, thời gian đối với cậu cũng ngừng lại. Mỗi hơi thở, mỗi nhịp tim, đều là một cuộc vật lộn với quá khứ không thể cứu vãn. Cậu ở lại - lạc lối trong chính những ký ức từng đẹp đẽ nhất đời mình.

Cánh cổng cuối cùng, hồi ức của người sống sót
Năm 2077, Thế Giới phải đối mặt với rất nhiều vấn đề, nhiều con đường đầy gai nhọn cần có người mở.

Bỏ lỡ
Chuyện kể về một cô gái thầm thích một người nhưng không đủ can đảm bước tới rồi họ bỏ lỡ nhau...

Văn Hiệp và Phan Nam
Trong góc nhỏ của một khu chung cư Hà Nội, tình yêu giản dị của Văn Hiệp và Phan Nam – hai chàng trai trẻ với hai xuất phát điểm khác nhau – từng là ngọn đèn soi sáng cho những ngày tháng sinh viên đầy áp lực. Nhưng khi tình yêu bị thử thách bởi định kiến xã hội và sự phản đối quyết liệt từ gia đình, mọi thứ dần rẽ lối. Một sự cố đau lòng đã biến câu chuyện tình yêu ấm áp thành bi kịch khó lường. "Văn Hiệp và Phan Nam" là một hành trình của tình yêu, đau thương và sự đấu tranh với những giá trị truyền thống, nơi sự lựa chọn giữa hạnh phúc cá nhân và trách nhiệm với gia đình tạo nên những vết nứt không thể hàn gắn. Liệu tình yêu có đủ sức mạnh để vượt qua mọi rào cản, hay cuối cùng, tất cả chỉ là những mảnh vỡ vụn nát dưới áp lực của thực tại?

Bên biển
Nước biển lạnh ngắt len vào từng ngón chân, sóng cuộn tròn như thì thầm điều gì đó đã quên từ lâu. Cô gái tóc ngắn mặc chiếc váy mỏng, tay nắm lấy một hình bóng cao lớn bên cạnh – không phải người, cũng không phải mộng. Là một linh hồn? Một ký ức? Hay chỉ là điều gì đó chưa từng được gọi tên? Họ bước chầm chậm trong làn nước, không ngoái đầu lại, như thể thế gian phía sau đã hoàn toàn tan biến. Chỉ còn biển đêm, ánh trăng lặng lẽ chiếu sáng con đường dẫn đến chân trời xa – nơi kết thúc của nỗi buồn và có lẽ, là nơi bắt đầu của một điều gì đó khác. Không ai biết họ đi đâu. Chỉ biết rằng, khoảnh khắc ấy – hai bóng người lặng lẽ tay trong tay giữa biển khơi – đẹp đến nao lòng, và buồn như một giấc mơ không bao giờ thức dậy