
Nhất Phàm Phong Thuận
Nguyện cậu: một đời bình yên, xuân ấm hoa nở. Nguyện cho thiếu niên cô yêu đạp gió rẽ sóng, ngày tháng sau này gấm vóc một đời. Yêu thầm chính là không nhịn được mà muốn đến gần, nhưng chỉ bước một bước lại lùi hai bước, cũng bởi chỉ sợ đến quá gần, quá lún sâu vào thì danh phận cơ bản nhất cũng không có để ở bên nhau. Loại chuyện yêu thích này thì ra là không thể che giấu được. Không nhịn được mà muốn đến gần. Không nhịn được mà muốn thân mật. Càng không nhịn được mà động lòng. Nhiều lúc cô phát hiện mình sẽ hơi khó chịu nếu cậu quan tâm đến người khác không phải cô, sẽ tự động so đo xem cậu đối xử với người khác có giống cô không. Cái sự khó chịu kỳ quặc này làm cô luôn bồn chồn, nhưng vì không tìm được lý do, cứ vần vò cô mãi. Lạc quan mà nói, cơn khó chịu này giờ đã có tên rồi. Cô tìm được lý do rồi. Cô thích cậu. Vì thích nên mới ghen tị. Vì thích nên khát vọng trở nên đặc biệt trong lòng cậu. Cô giờ sẽ không bị giày vò bởi những cảm xúc khó chịu không tên nữa. Nhưng tin xấu mà nói. Cô thích cậu rồi. Dù cơn khó chịu ấm ách trong lòng giờ đã có tên, cô cũng không cách nào thoát khỏi nó. - ''Quân này.'' ''Hả?'' ''Tôi đang thích một người. Thích lắm. Siêu thích. Cơ mà... người đó chỉ giỏi mỗi tiếng Anh, tính cách thì cũng tốt một chút thôi. Nhưng người đó lại đặc biệt ân cần với tôi, quan tâm tôi từ những điều nhỏ nhặt nhất, coi tôi là người đặc biệt. Người đó hiểu tôi đến nỗi tôi cảm giác linh hồn tôi như thuộc một nửa về người đó vậy, nhờ người đó mà những nỗi đau của tôi không còn tê dại, những hạnh phúc của tôi trở nên lấp lánh, khiến con đường tôi đi không bao giờ có cảm giác cô đơn. Tôi dần dần chìm sâu dưới suối nguồn yêu thương và ấm áp mà người đó mang lại, ngụp lặn không thể thoát ra. Từ cảm giác vui vẻ ban đầu rồi thành thân rồi thành thích rồi thành thương rồi thành yêu rồi thành mê đắm. Tôi nghĩ, cậu có đủ tư cách để biết điều này, và tôi cũng muốn cậu biết được điều này, rằng cậu tuyệt vời lắm, và cậu xứng đáng được yêu thương rất nhiều.'' ''Hóa ra cậu đã phải khổ tâm rất nhiều vì tôi sao? Cậu chỉ yêu thôi mà. Trâm này, yêu là quyền. Cậu hãy nhớ rằng, thương một ai đó, là quyền của con người, không cần e dè, không cần sợ hãi. Nhất là khi tình cảm quý giá đó lại đến từ một người quá quý giá. Cậu phải biết cậu là bảo bối của bố mẹ cậu và gia đình cậu, ánh sáng của người khác, và còn là yêu thương rất nhiều người nữa. Một người con gái tốt bụng và trân quý nhường này, được nuôi lớn bằng sự hạnh phúc, trao đi yêu thương cũng là một tình yêu chân thành nhất. Tình cảm của cậu quá đỗi đẹp đẽ. Vậy nên, cậu thích một ai, thì là may mắn của người đó. Cậu phải tự tin vào tình yêu của mình chứ. Đáng nhẽ cậu phải chặn đường tôi, rồi hất cằm nói rằng, nhìn cậu cũng đẹp trai đấy, tôi cho phép cậu được yêu đương với tôi chứ.'' ''Vậy câu trả lời...'' Cuối cùng, khi ấy cậu nói rằng: ''Chúng ta hãy quen nhau đi.'' Cậu nhẹ nhàng hôn lên đầu ngón tay cô. Cô nhớ ngày xưa, cô hay có thói quen cắn móng tay khiến móng cô lúc nào cũng cụt lủn. Khi đó, mẹ cô hay cầm tay cô rồi chỉ chỉ vào lồng ngực cô và nói: ''Mạch máu ở các đầu ngón tay của con đều sẽ chảy về tim. Con đừng cắn cụt quá, như thế không tốt cho tim đâu.'' Bé gái 5 tuổi lúc đó vừa tin vừa sợ, nhưng mà sợ được mấy ngày thôi vì vẫn mê cắn móng tay quá không bỏ được. Nhưng từ đó cô đã biết rằng, khi ai đó hôn vào đầu ngón tay cô, cũng giống như là hôn lên tim cô vậy. - Trong cuộc đời mỗi người, có những phút giây nào đó không thể nào quên, có những khoảnh khắc nào đó hy vọng rằng sẽ kéo dài mãi mãi. Năm nay, có lẽ là một năm hạnh phúc với cô, dưới bầu trời rộng lớn, dưới những ánh đèn lấp lánh, cô được đứng trên một sân khấu lớn ơi là lớn, dưới tư cách nghệ sĩ, bên dưới là cả chục ngàn trái tim yêu thương dành cho cô. ''Trâm ơi!'' Một giọng nói quen thuộc làm cô bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ quẩn quanh. Người đó chạy lại phía cô, ngược sáng nên không rõ mặt, nhưng chỉ cần nghe giọng thôi cô cũng biết là người đó. Khi ánh đèn sân khấu đã tắt hết, cô và cậu không còn là ca sĩ và người hâm mộ nữa, chỉ còn hai con người bình thường ở đây thôi. Thế giới của cô sẽ rộng lớn muôn phần, cô sẽ còn bay cao, bay xa, bay tới nhiều vùng trời, nhiều điểm vinh quang mới. Chỉ là hãy nhớ rằng, có một người sẽ luôn đứng phía sau cô, coi cô là thế giới nhỏ của người, người sẽ mãi mãi ôm trọn cô trong vòng tay. Và bảo vệ cô qua những bão giông cuộc đời.
![[Rhycap] Nhà tôi có nuôi thiên thần bị đa nhân cách](https://307a0e78.vws.vegacdn.vn/view/v2/image/img.cdv_novel/0/0/0/13327.jpg?v=1&time=1751461942&w=720&h=720)
[Rhycap] Nhà tôi có nuôi thiên thần bị đa nhân cách
Tôi nhặt được thiên thần nhỏ ở bên đường. Thiên thần ấy sưởi ấm tôi. Bên cạnh nơi tôi sống mà thắp sáng nó. Cho đến ngày tôi biết thiên thần đó âm thầm gi*t ba mẹ tôi - kẻ đã vứt bỏ và làm tổn thương tôi. Thiên thần ấy còn gi*t người tình cũ đã từng lợi dụng tôi. Thiên thần ấy cũng gi*t luôn người tình cũ của em ấy. Nhưng tôi yêu thiên thần. Thiên thần không ghét tôi. Chúng tôi yêu nhau. Tôi ủng hộ mọi việc em ấy, kể cả... có là gi*t người Em ấy gi*t người thì tôi giấu xác cho em ấy. Chỉ cần em ấy muốn tôi đều cho hết... cả cái mạng này cũng đem cho. Tôi được một anh chàng nhặt được ở trên đường. Anh ấy cho tôi ở chung nhà. Anh ấy cho tôi có nơi ăn uống và sinh hoạt. Anh ấy cho tôi tình yêu. Anh ấy cho tôi bến bờ để về. Nhưng anh ấy có người tình cũ. Tôi có cảm giác bị đe dọa. Nếu cậu ta không còn tồn tại nữa thì anh ấy sẽ tiếp tục ở bên tôi đúng không? Tôi gi*t cậu ta, cả người tình cũ của tôi. Tôi cũng gi*t luôn ba mẹ anh ấy, dám khiến anh ấy đau khổ, còn bỏ rơi anh ấy. Anh ấy biết rồi, nhưng anh ấy chỉ cho người tiêu hủy chứng cứ. Anh ấy cho phép còn ủng hộ tôi. Tôi yêu anh ấy. Chúng tôi yêu nhau. Cho dù có là ai, dám khiến anh ấy buồn thì có dùng cả mạng để trả thù. Tôi cũng làm. ''Anh gửi trái tim của mình ở nơi em, em hãy sống vì trái tim của mình cũng vì trái tim của anh. Đến lúc ổn định rồi, anh sẽ đến 'đòi lại'.'' ''Nếu thế giới không dịu dành với em thì anh cũng không cần dịu dàng với thế giới. Anh sẽ chỉ dịu dàng với em, vì em là mọi điều tốt đẹp nhất trên thế gian này, là tất cả những gì mà anh có.''

Lớp trưởng à, tớ ghét cậu lắm
Có những điều ta từng nghĩ... chỉ cần thích một người là đủ rồi. Nhưng rồi mới hiểu, khi thích một người giống mình mà không thể thốt thành lời... thì chẳng đủ can đảm nào cũng chẳng đủ thời gian nào. Trần Tuấn Khải,cậu học sinh chuyển trường mang theo muôn vàn câu chuyện. Nghịch ngợm như gió tháng ba, tự do như chim trời, và cả những lời đồn dai theo bóng dáng từ ngôi trường cũ. Cậu như làn gió mới thổi vào lớp học tĩnh lặng, khiến mọi thứ đều rung rinh. Nguyễn Huy Lâm,chàng lớp trưởng với đôi vai gầy gánh cả thế giới. Học bá lạnh lùng bên ngoài, nội tâm dịu dàng bên trong, sống trong căn nhà không còn tiếng cười. Cậu như mùa đông tĩnh lặng, khép kín, nhưng ấm áp đến lạ. Hai con người tưởng chừng như song song, không bao giờ gặp nhau, vậy mà số phận lại khéo léo dệt nên những buổi học kèm làm cầu nối. Ban đầu là sự bất mãn như khi nước và dầu không thể hòa quyện. Rồi là tò mò như khi ánh trăng dần hiểu được vẻ đẹp của mặt nước. Cuối cùng là thương như khi mùa xuân chậm rãi ôm lấy mùa đông. Họ bên nhau trong những ngày tháng cấp ba êm đềm, nơi mà chỉ một cái nhìn thôi cũng có thể khiến trái tim rung động, hoặc vỡ tan thành nghìn mảnh. Không ai dám gọi tên mối quan hệ ấy bằng những từ ngữ thông thường. Không ai dám vượt qua những ranh giới vô hình mà xã hội đã vạch sẵn. Cho đến ngày tốt nghiệp khi tuổi trẻ sắp khép lại, họ quyết định mở lòng với gia đình, với thế giới xung quanh. Và chính lúc ấy, những cơn bão thực sự ập đến. Nhưng có lẽ, chỉ khi trải qua bão tố, ta mới biết được tình yêu có sức mạnh thế nào . Một câu chuyện của tuổi 17 – về mối tình chưa từng được thế giới công nhận, nhưng hai trái tim chưa bao giờ hối tiếc vì đã yêu. ? Thể loại:Boylove • Học đường • Tâm lý • Ngược nhẹ • Chữa lành • Nội tâm ⚠️ Lưu ý nội dung: Tác phẩm có đề cập đến định kiến giới tính, trầm cảm nhẹ, gia đình có mâu thuẫn nội bộ. Tình trạng: Đang trong quá trình sáng tác Một câu chuyện dành cho những ai từng yêu trong thầm lặng, cho những ai hiểu được rằng tình yêu không có giới hạn, và cho những trái tim dũng cảm đủ để đối mặt với cả thế giới.
![[Rhycap][Sinhtus] Ánh sáng của kẻ chiếm hữu](https://307a0e78.vws.vegacdn.vn/view/v2/image/img.cdv_novel/0/0/0/13039.jpg?v=2&time=1750440730&w=720&h=720)
[Rhycap][Sinhtus] Ánh sáng của kẻ chiếm hữu
Một câu chuyện về hai kẻ bị nhuốm bẩn lại muốn chạm vào ánh dương thuần khiết. Đến cuối chính họ lại vứt bỏ ánh dương đó đi. Nhưng ánh dương đó lại mặc kệ mà tràn vào thế giới của họ. Đứng cuối khối x Đứng đầu khối Kẻ bất trị x Ánh trăng sáng

Mưa Rơi Trên Đóa Hoa Nguyệt Quỳ
Kiếp trước Hạ Kiều Ninh vì yêu đương mù quáng với tra nam mà hại bản thân phải vào tù. Gia đình cô cũng bị tên tra nam ấy lừa mà phá sản, cô thì chết trong tù...Sau khi chết, linh hồn Hạ Kiều Ninh không siêu thoát, nhờ vậy mà khiến cô biết được tình yêu của Lục Yến, anh vì cô mà sẵn sàng từ bỏ cả sự nghiệp khi đang ở đỉnh cao để trả thù cho cô. Sau khi giúp cô trả thù Lục Yến cũng tự tử.. Chứng kiến mọi chuyện khiến cô không khỏi đau lòng,hóa ra trừ ba mẹ vẫn luôn có người yêu cô nhiều đến vậy Nếu có kiếp sau hãy để em được bù đắp cho anh. Ông trời không phụ lòng cô, Hạ Kiều Ninh được trùng sinh về 6 năm trước lần này cô tự hứa sẽ không bỏ lỡ anh nữa và trả thù đôi cẩu nam nữ kia ...Không để bi kịch lặp lại Giữa cơn mưa của kiếp này, ta tìm lại nhau từ những lỡ làng kiếp trước Nguyệt quỳ chỉ nở một lần trong đêm, như em — chỉ vì người mà quay trở lại

Thanh mai lại gặp trúc mã
Trấn Vân Tê có một truyền thuyết: nếu ai giữ được viên kẹo mạch nha đầu tiên mình nhận được, thì tình yêu sẽ theo kẹo mà ngọt cả đời. Lâm Yên – cô nàng lí lắc chuyên thêu khăn méo xệch, múa lân như hồ ly bị giẫm đuôi, chẳng biết từ lúc nào đã đem lòng thích người bạn từ thuở đồng niên – Tô Trạch, thầy giáo trẻ ôn nhu, nghiêm khắc mà tim lại mềm như kẹo đậu đỏ. Từ một viên kẹo mạch nha năm ấy, đến một túi gấm giữ lời hứa vụng về. Từ một lần nắm tay giữa đêm Trung thu, đến một lần ngập ngừng giữa ngã ba đời. “Nếu người từng tặng ta một viên kẹo… thì đời này ta nguyện giữ mãi bàn tay ấy.”

Vì Em Mà Dịu Dàng
Anh là người tính toán mọi thứ, nhưng lại không tính được... trái tim mình. ⸻ Nhiếp Yên từng nghĩ, đời này mình sẽ không yêu ai. Cô có thể lạnh lùng, tàn nhẫn, có thể ra tay không chớp mắt. Nhưng rồi cô gặp Tiêu Bách Thần-người đàn ông không ai chạm tới được, cũng là người duy nhất bước vào thế giới của cô. Hắn nguy hiểm, cô cũng không thua kém. Một nước cờ sai, cả hai có thể trở thành kẻ địch. Nhưng hắn lại chẳng quan tâm. Nếu thế giới này khiến em tổn thương, vậy thì để tôi bảo vệ em.

Mẹ cảnh sát con muốn người cha này!
Câu chuyện tình yêu giữa nữ cảnh sát cùng với thiếu gia hắc đạo sẽ như thế nào? Hai người ở hai lặp trường khác nha, gặp nhau lần đầu tiên khi cô nhận nhiệm vụ càn quát băng đảng, một tiếng súng mở ra những tình dở khóc dở cười có sủng nhưng cũng ngược đối với cô.Trích đoạn ngắn:"Cởi xuống.""Cởi ông nội nhà anh!"Nhan Tiểu Ngư lần đầu tiên tham gia càn quét băng đảng bị đùa giỡn, liền nổ một phát súng, chọc Thiếu gia trong hắc đạo, từ đó lâm vào bể khổ."Này đồng chí, tôi không biết nấu cơm.""Tôi làm.""Tôi không biết quét dọn.""Có người hầu làm.""Tôi không biết nói ngon ngọt.""Tôi sẽ phụ trách."Nhan Tiểu Ngư giận:"Lão tử vô sinh, anh còn muốn không!?"Thiếu gia mỉm cười:"Nhan Tiểu Ngư, cái này phải thử mới biết..." Tiếp theo là các loại cảnh xuân vân vân và mây mây.Cuối cùng Nhan Tiểu Ngư mất tâm và mất thân.Nhưng lúc cô gái kia trở về, cô như chiếc giày bị vứt bỏ, cuối cùng không chịu được, tìm cách chạy trốn... Năm năm sau, đứa con phúc hắc xuất sắc tài giỏi tuyên bố báo thù cho mẹ, lúc Tiểu gia hỏa đang tự đắc vì bản thân đã phá được tài liệu của lão cha, thì đột nhiên cửa bị phá, một nhóm người áo đen đi vào, thiếu gia bước vào cửa, cười lạnh nhắc nhở:"Con trai, trò này năm đó cha con chơi còn dư lại, con vẫn còn quá non..."

Hướng dương và nắng
Alan, một học sinh lớp 11 hòa đồng và thân thiện, ban đầu được chẩn đoán là beta, nhưng sau khi tiếp xúc với pheromone của Will, một Alpha trội lạnh lùng đến khó gần mới chuyển trường, cậu đã phân hóa thành omega. Hai người từng gặp nhau trong một vở kịch thời mẫu giáo và đã tạo nên một mối liên kết đặc biệt. Ban đầu, khi mới gặp lại, họ không nhận ra nhau và có nhiều hiểu lầm. Tuy nhiên, từ những lần cãi vã và phạt lao động, họ dần trở thành bạn và thân thiết hơn. Một đêm sau buổi liên hoan lớp, Will không kiểm soát được bản thân trong kì động dục và họ đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Sau đó, Alan phát hiện mình mang thai và quyết định rời xa Will để bảo vệ danh dự cho cả hai. Năm năm sau, họ gặp lại nhau trong những hoàn cảnh đặc biệt, và dần dần, mối quan hệ của họ được hàn gắn lại, đặc biệt là khi Will biết về sự tồn tại của con gái họ, Anna.

Phong Nguyệt
Liệu trên đời này có thứ gọi là định mệnh hay không? Liệu thật sự có nguyệt lão? Có tơ hồng se duyên? Liệu có những người sinh ra đã dành cho nhau, cả cuộc đời không thể nào tránh khỏi được? Cô và cậu căn bản là những người đều có quá khứ không mấy tốt đẹp, tương lai mù mịt không lấy một ánh sáng, dự định cả đời cứ như vậy mãi, vì những người thân mà ráng sống cho qua ngày, không có mục đích sống rõ ràng, không ước mơ, không hoài bão. Mãi cho đến khi gặp được nhau, thứ ánh sáng chói lọi cứu rỗi tâm hồn sớm đã bị mài mòn qua thời gian. Một chuyện tình từ đồng phục đến váy cưới, từ giày thể thao đến giày cao gót. Ở đây, câu chuyện của họ được bắt đầu…