
Nhất Phàm Phong Thuận
Nguyện cậu: một đời bình yên, xuân ấm hoa nở. Nguyện cho thiếu niên cô yêu đạp gió rẽ sóng, ngày tháng sau này gấm vóc một đời. Yêu thầm chính là không nhịn được mà muốn đến gần, nhưng chỉ bước một bước lại lùi hai bước, cũng bởi chỉ sợ đến quá gần, quá lún sâu vào thì danh phận cơ bản nhất cũng không có để ở bên nhau. Loại chuyện yêu thích này thì ra là không thể che giấu được. Không nhịn được mà muốn đến gần. Không nhịn được mà muốn thân mật. Càng không nhịn được mà động lòng. Nhiều lúc cô phát hiện mình sẽ hơi khó chịu nếu cậu quan tâm đến người khác không phải cô, sẽ tự động so đo xem cậu đối xử với người khác có giống cô không. Cái sự khó chịu kỳ quặc này làm cô luôn bồn chồn, nhưng vì không tìm được lý do, cứ vần vò cô mãi. Lạc quan mà nói, cơn khó chịu này giờ đã có tên rồi. Cô tìm được lý do rồi. Cô thích cậu. Vì thích nên mới ghen tị. Vì thích nên khát vọng trở nên đặc biệt trong lòng cậu. Cô giờ sẽ không bị giày vò bởi những cảm xúc khó chịu không tên nữa. Nhưng tin xấu mà nói. Cô thích cậu rồi. Dù cơn khó chịu ấm ách trong lòng giờ đã có tên, cô cũng không cách nào thoát khỏi nó. - ''Quân này.'' ''Hả?'' ''Tôi đang thích một người. Thích lắm. Siêu thích. Cơ mà... người đó chỉ giỏi mỗi tiếng Anh, tính cách thì cũng tốt một chút thôi. Nhưng người đó lại đặc biệt ân cần với tôi, quan tâm tôi từ những điều nhỏ nhặt nhất, coi tôi là người đặc biệt. Người đó hiểu tôi đến nỗi tôi cảm giác linh hồn tôi như thuộc một nửa về người đó vậy, nhờ người đó mà những nỗi đau của tôi không còn tê dại, những hạnh phúc của tôi trở nên lấp lánh, khiến con đường tôi đi không bao giờ có cảm giác cô đơn. Tôi dần dần chìm sâu dưới suối nguồn yêu thương và ấm áp mà người đó mang lại, ngụp lặn không thể thoát ra. Từ cảm giác vui vẻ ban đầu rồi thành thân rồi thành thích rồi thành thương rồi thành yêu rồi thành mê đắm. Tôi nghĩ, cậu có đủ tư cách để biết điều này, và tôi cũng muốn cậu biết được điều này, rằng cậu tuyệt vời lắm, và cậu xứng đáng được yêu thương rất nhiều.'' ''Hóa ra cậu đã phải khổ tâm rất nhiều vì tôi sao? Cậu chỉ yêu thôi mà. Trâm này, yêu là quyền. Cậu hãy nhớ rằng, thương một ai đó, là quyền của con người, không cần e dè, không cần sợ hãi. Nhất là khi tình cảm quý giá đó lại đến từ một người quá quý giá. Cậu phải biết cậu là bảo bối của bố mẹ cậu và gia đình cậu, ánh sáng của người khác, và còn là yêu thương rất nhiều người nữa. Một người con gái tốt bụng và trân quý nhường này, được nuôi lớn bằng sự hạnh phúc, trao đi yêu thương cũng là một tình yêu chân thành nhất. Tình cảm của cậu quá đỗi đẹp đẽ. Vậy nên, cậu thích một ai, thì là may mắn của người đó. Cậu phải tự tin vào tình yêu của mình chứ. Đáng nhẽ cậu phải chặn đường tôi, rồi hất cằm nói rằng, nhìn cậu cũng đẹp trai đấy, tôi cho phép cậu được yêu đương với tôi chứ.'' ''Vậy câu trả lời...'' Cuối cùng, khi ấy cậu nói rằng: ''Chúng ta hãy quen nhau đi.'' Cậu nhẹ nhàng hôn lên đầu ngón tay cô. Cô nhớ ngày xưa, cô hay có thói quen cắn móng tay khiến móng cô lúc nào cũng cụt lủn. Khi đó, mẹ cô hay cầm tay cô rồi chỉ chỉ vào lồng ngực cô và nói: ''Mạch máu ở các đầu ngón tay của con đều sẽ chảy về tim. Con đừng cắn cụt quá, như thế không tốt cho tim đâu.'' Bé gái 5 tuổi lúc đó vừa tin vừa sợ, nhưng mà sợ được mấy ngày thôi vì vẫn mê cắn móng tay quá không bỏ được. Nhưng từ đó cô đã biết rằng, khi ai đó hôn vào đầu ngón tay cô, cũng giống như là hôn lên tim cô vậy. - Trong cuộc đời mỗi người, có những phút giây nào đó không thể nào quên, có những khoảnh khắc nào đó hy vọng rằng sẽ kéo dài mãi mãi. Năm nay, có lẽ là một năm hạnh phúc với cô, dưới bầu trời rộng lớn, dưới những ánh đèn lấp lánh, cô được đứng trên một sân khấu lớn ơi là lớn, dưới tư cách nghệ sĩ, bên dưới là cả chục ngàn trái tim yêu thương dành cho cô. ''Trâm ơi!'' Một giọng nói quen thuộc làm cô bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ quẩn quanh. Người đó chạy lại phía cô, ngược sáng nên không rõ mặt, nhưng chỉ cần nghe giọng thôi cô cũng biết là người đó. Khi ánh đèn sân khấu đã tắt hết, cô và cậu không còn là ca sĩ và người hâm mộ nữa, chỉ còn hai con người bình thường ở đây thôi. Thế giới của cô sẽ rộng lớn muôn phần, cô sẽ còn bay cao, bay xa, bay tới nhiều vùng trời, nhiều điểm vinh quang mới. Chỉ là hãy nhớ rằng, có một người sẽ luôn đứng phía sau cô, coi cô là thế giới nhỏ của người, người sẽ mãi mãi ôm trọn cô trong vòng tay. Và bảo vệ cô qua những bão giông cuộc đời.

Em là ngoại lệ: Ông chồng yêu nghiệt của em
Từ giây phút em chọn tôi ở lễ đường thì cả đời này, em đừng có trông mong mà rời khỏi tôi, trừ khi Hình Lẫm này gật đầu, em còn chiêu gì thì cứ tung ra hết đi, tôi cho phép em làm càng. Anh _ Hình Lẫm (Lay) 27 tuổi Cô _ Giản Ninh 22 tuổi Văn án: Ngày diễn ra hôn lễ, Giản Ninh phát hiện chồng sắp cưới lén lút sau lưng cô ân ái cùng một người phụ nữ khác, cô chẳng nói năng gì. Trước câu hỏi của cha sứ ai cũng ngã ngửa khi nghe câu hỏi ngược lại đầy ngoạn mục của cô dâu đặt ra cho mẹ chồng... ....... "Nếu lễ cưới hôm nay chú rể không phải là Lay, thì con xin lỗi không thể tiếp tục..." .. Lời tác giả: Truyện theo quan điểm của mình, các tuyến nhân vật không theo bất kỳ lập trường nào, nếu có điều chi sai sót, mong các bạn độc giả bỏ qua. Ấn theo dõi, like và cmt góp ý cho mình nhé...

Đoá cỏ dại và ánh mặt trời
Thể loại: Hiện đại, sân trường đại học, gương vỡ lại lành, HE Nhân vật chính: Lee Hye Soo, Kang Joon Seo Nhân vật phụ: Kim Hyun Woo, Oh Ha Joon, Jung Hee Jin,... Bộ truyện lấy bối cảnh ở Hàn Quốc và những năm 2010. Sơ lược về nam chính: - Kang Joon Seo (10/1/1990). Cao 187 cm. Kém thể thao nhưng giỏi nhất khoảng chạy. Thánh cá cược. Yêu thích nước hoa mùi cây cối, đặc biệt là cây hoắc hương. - Không phải kiểu nam chính lạnh lùng ngoài lạnh trong nóng. Là kiểu thư sinh có vẻ ngoài đẹp trai cao ráo kiểu dịu dàng, ôn nhu, cộng thêm tính cách phóng khoáng hài hước hướng ngoại, vui vẻ hoạt bát được lòng mọi người. - Mặt dày số một không ai số hai, tán crush mọi lúc mọi nơi, bất chấp mọi cách theo đuổi. - Thiếu gia ngầm, chủ tịch đóng giả nam sinh bình thường nhưng vẫn không thể giấu đi khí chất công tử. - Đội sổ của trường, nhưng năng nổ không ai địch lại. Một buổi hoạt động văn nghệ cũng không vắng mặt. Không hứng thú chuyện thừa kế gia tộc. - Nụ cười đẹp nhất, làm đổ gục bao nhiêu trái tim thiếu nữ. Gương mặt lãng tử thâm tình cộng với nụ cười tươi tắn là điểm sáng nhất trên đường nét gương mặt như hoa của Kang Joon Seo. * Trích dẫn tiêu biểu: “Cả đời người kiến trúc tôi chỉ vẽ nhà cửa cho đến khi gặp em, người con gái duy nhất trong các tác phẩm của tôi.” Sơ lược về nữ chính: - Lee Hye Soo (12/6/1992). Cao 170 cm. Thủ khoa nữ đầu tiên của đại học quốc dân Seoul. - Hye Soo đích thị là mỹ nhân văn võ song toàn. Giang hồ đội lốt học bá huyền thoại. Tính cách bí ẩn lạnh lùng không ai dám giở trò. - Tảng băng di động. Là nữ thần chỉ nên ngắm không nên đụng vào. Vóc dáng mảnh khảnh gọn gàng nhưng khéo đụng vào cô thì chỉ có đường chết. - Nét đẹp kiêu kỳ thanh cao huyền bí pha chút kiêu ngạo. Khí chất sắc bén mạnh mẽ hiếm thấy khó tìm. Nữ chính ngoài lạnh trong nóng, nhiều phần lãnh đạm, không giỏi biểu đạt cảm xúc qua lời nói. - Tuổi thơ phức tạp, nhiều hoài bão và mục tiêu. Gương mặt vô cảm lúc thả lỏng trong vô cùng lạnh lẽo, nghiêm nghị và khó gần. - Quậy ngầm, nóng nảy ngầm, đáng yêu ngầm, đủ thứ ngầm. Nói chung tính cách vì tiếp xúc với xã hội từ nhỏ mà dè dặt cứng đầu, còn phần tính cách trời sinh chưa có cơ hội trỗi dậy. Trích dẫn nổi bật:

Ông đây có vợ rồi
Cô và cậu căn bản là những người đều có quá khứ không mấy tươi đẹp, tương lai mù mịt không lấy một ánh sáng, dự định cả đời cứ như vậy mãi, vì những người thân mà ráng sống cho qua ngày, không có mục đích sống rõ ràng, không ước mơ, không hoài bão. Mãi cho đến khi gặp được nhau, thứ ánh sáng chói lọi cứu rỗi tâm hồn sớm đã bị mài mòn qua thời gian. Lệ Thanh suy nghĩ một hồi, tâm tư rối mù hiện rõ trên gương mặt thanh tú, tay nhỏ khẽ di chuyển nắm lấy tay lớn, mười ngón tay đan vào nhau: - Đây là lần đầu yêu đương, mình cũng không có kinh nghiệm lắm, không biết làm thế nào để cậu vui vẻ, hạnh phúc, nhưng mà mình sẽ cố gắng, cho nên cậu chờ mình từ từ học, được không? - ... Trái tim cậu đang đập rất nhanh, cả người cứng đờ, cắn chặt môi để không thể hiện ra tâm trạng vui sướng trong lòng, giữ nguyên vẻ điềm tĩnh, nhưng lại bị đôi má phản chủ kia biểu lộ rõ ràng. Lệ Thanh nhìn thấy thì tủm tỉm cười, nắm áo cậu day day: - Mặt cậu đỏ rồi, nói mấy lời này khiến cậu hạnh phúc đúng không? Cậu nghe vậy nhanh chóng quay mặt sang hướng khác: - Còn lâu mình mới đỏ mặt, với lại... có thằng nào nghe bạn gái nói như thế lại không hạnh phúc đâu. Một chuyện tình từ đồng phục đến váy cưới, từ giày thể thao đến giày cao gót. Ở đây, câu chuyện của họ được bắt đầu…

Lá thư tình của bậc quân vương
Lời giới thiệu 1 An Quốc mang chế độ quân chủ giữa lòng thời buổi hiện đại, có 4 vị phiên vương và 2 công chúa ở sáu vùng riêng biệt của đất nước, dựa trên thành tích để xem xét lập người kế vị, không phân trai gái, thứ tự trưởng ấu. Lý Minh Kiến là thế tử Kỳ Vương, một người tài giỏi xuất chúng, mang học vị Tiến sĩ, là giảng viên của Đại học Kinh tế An Trung trọng điểm. Trong số các vị vương tử cùng thế hệ, anh đứng thứ tư nên thường được gọi là “Tứ gia” “Tứ gia” Lý Minh Kiến gặp Trịnh Tĩnh Du khi đến thỉnh giảng ở đại học cô nàng theo học. Trịnh Tĩnh Du đang là sinh viên năm ba, cô có thành tích học tập rất xuất sắc và vẻ ngoài mang phong cách trưởng thành, quyến rũ động lòng người. “Ai yêu trước người đó thua” là câu nói không bao giờ sai. Lý Minh Kiến vừa gặp đã thương Trịnh Tĩnh Du, và đằng sau đó chính là quá trình theo đuổi vợ vào tay vừa thương vừa buồn cười của chàng thế tử trẻ si tình. Lời giới thiệu 2 Những đứa trẻ vốn nên được sinh ra trong tình yêu thương của ba mẹ, nhưng rất tiếc không phải ai cũng có được đầy đủ điều đó. Khi em gái Trịnh Tĩnh Ngọc được sinh ra, cũng chính là lúc mẹ Trịnh Tĩnh Du trở thành mẹ đơn thân, hai năm sau đó thì bà qua đời, bỏ lại hai đứa trẻ thơ dại cho trại trẻ mồ côi nuôi dưỡng mặc cho nhà mẹ đẻ của bà có quyền có thế ra sao. Từ khi biết chuyện, Trịnh Tĩnh Du đã phải nỗ lực hơn người khác gấp trăm ngàn lần, vừa học vừa kiếm tiền, chỉ mong sau này cuộc sống của mình và em gái có thể khởi sắc. Nói cô lạnh nhạt cũng được, bảo cô vô tình cũng tốt, Trịnh Tĩnh Du không có nghĩa vụ phải đi lấy lòng người nào cả.