
Nguyện em: Một đời bình an, năm tháng vô ưu
Một người tính cách xốc nổi, hành động thiếu suy nghĩ, là niềm vui của tất cả mọi người. Một người tính cách bình lặng, lạnh lùng, là niềm tự hào của tất cả mọi người. Hắn là đồ ngốc mà cuộc đời cho anh. Nhưng cũng là bờ vai anh dựa vào, là tấm lưng mà anh ân tâm nghỉ ngơi, là chốn mà anh có thể thể hiện được đúng con người thật của mình. Anh là bảo vật mà cuộc đời cho hắn. Là lá thư tình đẹp đẽ nhất hắn có được trong suốt năm tháng cuộc đời. Anh là người hắn dùng cả sinh mạng để trân trọng. Đối với anh, tình yêu đích thực là, dù hắn có trở thành người thế nào, anh vẫn yêu hắn. Trái tim đã rung động, tình yêu cứ ngày một sâu đậm, hắn đã chọn được người mình yêu rồi thì cả đời nhất quyết chỉ yêu người đó. Anh là đối tượng để phá, để trêu, để nhây, để dỗ, để đè, để cung phụng, để chở che, để yêu suốt cả cuộc đời mình. Không hiểu tại sao, rõ ràng chỉ quay lưng một cái, ngoảnh đầu lại liền đã không thấy người đâu. Nếu có một ngày chúng ta không còn ở bên nhau nữa...thì anh mong em có thể hiểu đến tận lúc đó anh vẫn còn tìm em. ''Anh yêu em, anh đã có dũng khí để nắm tay em, để nói rằng anh yêu em. Giữa biển người thầm lặng anh đã lần nữa tìm lại được em, vậy anh sẽ chẳng dại dột mà buông tay em thêm một lần nữa.'' ''Em yêu anh, bất kể anh hiện tại là dáng vẻ gì em đều có thể tìm thấy anh giữa đám đông. Nhưng chẳng hiểu sao 4 năm qua em lại chẳng thể nhìn thấy dù chỉ một lần.'' ''Anh ngày lễ nào cũng về, thậm chí ngày cuối tuần cũng có thể về. Nhưng hắn một chút cũng không gặp được anh, là do hắn không còn nhận ra bóng dáng anh nữa hay là do anh thực sự đã chọn bước ra khỏi vòng tròn của anh và hắn, xóa đi dấu vết của bản thân trong tầm mắt. Thực sự chọn bỏ hắn giữa bầu trời xanh này. Là hắn khi đó đã sai. Lý trí chọn khi đó là đúng nhưng tình cảm nói đó là sai. Khi yêu nhìn về tương lai là bằng lý trí nhưng cảm nhận trái tim phải dùng nhịp đập và sự lắng nghe, thấu hiểu. Ngày anh đi là một ngày trước cơn giông tố. Bầu trời ngày chiếc máy bay cất cánh đen nghịt. Đám mây che khuất đi mặt trời, che khuất luôn cả mặt trời của hắn. Đem anh đi trước mắt nhưng chẳng thể làm gì. Tờ giấy cầu nguyện nằm trong góc bàn, ánh nắng vàng ấm áp chiếu xuống, dòng chữ được rèn dũa cẩn thận, một dòng chữ giản đơn---- Cầu nguyện cho em, một đời bình an, năm tháng vô ưu.'' ''Người ở trong tim mình ngày nào xoay đi quẩn lại đã chỉ còn gói gọn trong dòng 'trước đây' và 'đã từng'. Là người sống trước mắt mình ngày nào giờ đây chỉ còn sự nhạt phai bóng dáng, tồn đọng lại trong ký ức và quá khứ thanh xuân.'' ''Em sẽ chết nhưng vẫn sẽ sống, sống mãi trong ký ức anh.'' Sau này tôi mới hiểu được định nghĩa của cái gọi là chấp niệm. Hóa ra chẳng lằng nhằng, chẳng lắm điều như người ta nói. Chỉ đơn giản là dù thời gian có xóa nhòa đi bất cứ thứ gì thì người đó mãi mãi vẫn ở đó. Đọng lại như giọt sương vừa lạnh lẽo lại vừa sáng lấp lánh mãi mãi không phai nhạt. Cậu ấy ngày đó và sau này đã khác xưa rất nhiều, đã trưởng thành và cũng đã thay đổi. Chỉ có tôi là mãi mãi đứng ở đó ngóng mãi bóng hình ngày đó. Ngóng mãi cái bóng hình mà tôi đã từng có được. Tác giả có lời: Dùng 1 từ để miêu tả truyện ấy hả? Ừm...học tập! Chính là nó, học tập học tập học tập. Điều gì quan trọng nhắc lại 3 lần. Nói thẳng đây chính là câu chuyện về việc bạn công dùng tri thức cua đổ bạn thụ. Truyện sử dụng một số kiến thức chúng ta học ngoài đời. Có thể có người đọc không hiểu nhưng hãy cứ vô tư và lạc quan lên em ơi vì tác giả cũng có hiểu đâu =))) LƯU Ý: TRUYỆN HƯ CẤU TỪ ĐẦU TỚI CUỐI! KHÔNG HỀ THUẦN VIỆT HOÀN TOÀN! CHỈ ĐƯỢC TÁC GIẢ LẤY THÔNG TIN MÀ THÔI! TRUYỆN LÀ EABO CÓ SINH CON, KHÔNG THÍCH THỂ LOẠI THỤ SINH CON MỜI BƯỚC ĐI Ạ!HƠI MÁU CHÓ MỘT TÍ XÍU. Bạn công vấp lưới tình là yêu đến hết đời luôn, sau này bạn còn có 1 bạch nguyệt quang tự nhận nữa, yên tâm bạn công không yêu bạn đó đâu.

Tuyết phủ kín kinh thành
Lần đầu Phương Nghê gặp Đàm Tắc, cô vẫn là bạn gái của Tông Chính - bạn thân của anh. Cho rằng anh chỉ là nhân vật bên lề, cô không để ý nhiều, chỉ nói: "Nếu anh đã là bạn của A Chính, vậy em gọi anh là A Tắc nhé." Đàm Tắc khựng lại, chỉ nhìn cô đầy ẩn ý, ngón tay thon dài gẩy nhẹ tàn thuốc. Sau này, khi nghe loáng thoáng người ta nói về gia thế của anh, cô mới biết mình nông cạn đến mức nào. Đàm tiên sinh cao cao tại thượng, hiếm khi nể mặt người ngoài tầng lớp của mình, người ngoài bắt chuyện với anh đều theo thói quen khom lưng, còn anh thì không thèm liếc mắt. Vậy mà anh lại tặng cô quà, mấy lần ra tay giúp đỡ… Phương Nghê biết loại người như họ đã quen xã giao, vừa nguy hiểm lại vừa bạc tình, nhưng cô vẫn không nhịn được mà rơi vào lưới tình. Khi bạn trai cũ kết hôn, cô say rượu rồi mè nheo với anh. Đàm tiên sinh bận trăm công nghìn việc vẫn dành thời gian nghe cuộc điện thoại nhàm chán này của cô suốt một tiếng, sau đó cô ngại ngùng hỏi: "Có phải em làm phiền anh quá không?" Anh cười trầm: "Không phiền phức." Dường như còn rất hưởng thụ. Nhưng tai cô lại đỏ lên. Sau đó có lần, bạn bè hỏi về quan hệ của họ, cô ngượng ngùng nói: "Chỉ là bèo nước gặp nhau, không có quan hệ gì. Anh ấy chỉ là, chiếu cố em hơn một chút mà thôi." Biết đoạn tình cảm này sẽ không có kết quả, cô thu dọn hành lý chuẩn bị rời đi. "Theo tôi mấy năm trời. Không định đòi tôi cái gì sao?" Anh cười nhạt, cũng không ngăn cản, cứ như vậy nhìn thân hình bé nhỏ của cô gắng sức kéo vali hành lý, trên mặt không chút biểu cảm. Nhiều năm sau cô trở lại Bắc Kinh, chuyện gì cũng tránh né anh. Nhưng Bắc Kinh nói nhỏ không nhỏ, nói lớn không lớn, nếu muốn tiến thân, làm sao tránh được người như anh? Lãnh đạo có việc cầu cạnh anh, dâng lên một món đồ sứ tráng men xanh làm quà, giới thiệu rất lâu nhưng anh không thèm liếc mắt, hỏi một câu chẳng liên quan: "Không phải thích đồ sứ màu hồng sao, giờ lại mê cái này? Bao năm rồi gu thẩm mỹ chẳng thấy tiến bộ, ngược lại còn quay về với những thứ cũ kỹ." Lãnh đạo ngây ra một lúc, quay đầu nhìn về phía Phương Nghê. Phương Nghê im lặng một lúc mới ngẩng đầu, nhìn Đàm Tắc, nhưng anh không hề nhìn cô, trong mắt không còn chút thương tiếc nào như trước đây. Trước kia, chỉ cần cô rơi một giọt nước mắt, anh đều sẽ đau lòng rất lâu. Thể loại: Ngôn tình, hào môn thế gia, thiên chi kiêu tử, tinh anh trong ngành, dốc lòng, chính kịch. Nhân vật chính: Phương Nghê, Đàm Tắc

Là ai nợ ai: Chân tình
Đổng Tây từ nhỏ đã luôn cho rằng bản thân mình chính là người cùng Ngụy Hàn đi đến cuối cuộc đời, anh sẽ mãi yêu thương cô, chờ đợi cô, giữ trọn lời hứa thanh mai trúc mã. Nhưng đáng tiếc, Ngụy Hàn có một cuộc sống riêng không mang tên cô, anh có tình yêu chẳng phải là cô. Tình yêu của cô là kiên trì yêu tha thiết một người. Từ năm tám tuổi, Nguỵ Hàn luôn xem Đổng Tây như viên ngọc quý, dành hết tình thương, sự chiều chuộng cho cô, xem đó là tình thân. Anh đặt tình yêu nhầm chỗ, buông thả bản thân, bán rẻ linh hồn cho ác quỷ, anh sống những tháng ngày tăm tối trong hận thù. Năm tháng đổi dời, lòng người lạnh nhạt. Chỉ có Đổng Tây của anh mãi mãi như thế, một lòng một dạ yêu anh. Anh muốn đem cả thế giới này dâng tặng cô, chẳng biết từ lúc nào, tình thân mà anh nhầm tưởng ấy đã trở thành tình yêu khắc cốt ghi tâm. Tình yêu của anh là ngang tàn chiếm giữ một người. Cũng chẳng biết trong cuộc tình này, là ai nợ ai?

Đoá cỏ dại và ánh mặt trời
Thể loại: Hiện đại, sân trường đại học, gương vỡ lại lành, HE Nhân vật chính: Lee Hye Soo, Kang Joon Seo Nhân vật phụ: Kim Hyun Woo, Oh Ha Joon, Jung Hee Jin,... Bộ truyện lấy bối cảnh ở Hàn Quốc và những năm 2010. Sơ lược về nam chính: - Kang Joon Seo (10/1/1990). Cao 187 cm. Kém thể thao nhưng giỏi nhất khoảng chạy. Thánh cá cược. Yêu thích nước hoa mùi cây cối, đặc biệt là cây hoắc hương. - Không phải kiểu nam chính lạnh lùng ngoài lạnh trong nóng. Là kiểu thư sinh có vẻ ngoài đẹp trai cao ráo kiểu dịu dàng, ôn nhu, cộng thêm tính cách phóng khoáng hài hước hướng ngoại, vui vẻ hoạt bát được lòng mọi người. - Mặt dày số một không ai số hai, tán crush mọi lúc mọi nơi, bất chấp mọi cách theo đuổi. - Thiếu gia ngầm, chủ tịch đóng giả nam sinh bình thường nhưng vẫn không thể giấu đi khí chất công tử. - Đội sổ của trường, nhưng năng nổ không ai địch lại. Một buổi hoạt động văn nghệ cũng không vắng mặt. Không hứng thú chuyện thừa kế gia tộc. - Nụ cười đẹp nhất, làm đổ gục bao nhiêu trái tim thiếu nữ. Gương mặt lãng tử thâm tình cộng với nụ cười tươi tắn là điểm sáng nhất trên đường nét gương mặt như hoa của Kang Joon Seo. * Trích dẫn tiêu biểu: “Cả đời người kiến trúc tôi chỉ vẽ nhà cửa cho đến khi gặp em, người con gái duy nhất trong các tác phẩm của tôi.” Sơ lược về nữ chính: - Lee Hye Soo (12/6/1992). Cao 170 cm. Thủ khoa nữ đầu tiên của đại học quốc dân Seoul. - Hye Soo đích thị là mỹ nhân văn võ song toàn. Giang hồ đội lốt học bá huyền thoại. Tính cách bí ẩn lạnh lùng không ai dám giở trò. - Tảng băng di động. Là nữ thần chỉ nên ngắm không nên đụng vào. Vóc dáng mảnh khảnh gọn gàng nhưng khéo đụng vào cô thì chỉ có đường chết. - Nét đẹp kiêu kỳ thanh cao huyền bí pha chút kiêu ngạo. Khí chất sắc bén mạnh mẽ hiếm thấy khó tìm. Nữ chính ngoài lạnh trong nóng, nhiều phần lãnh đạm, không giỏi biểu đạt cảm xúc qua lời nói. - Tuổi thơ phức tạp, nhiều hoài bão và mục tiêu. Gương mặt vô cảm lúc thả lỏng trong vô cùng lạnh lẽo, nghiêm nghị và khó gần. - Quậy ngầm, nóng nảy ngầm, đáng yêu ngầm, đủ thứ ngầm. Nói chung tính cách vì tiếp xúc với xã hội từ nhỏ mà dè dặt cứng đầu, còn phần tính cách trời sinh chưa có cơ hội trỗi dậy. Trích dẫn nổi bật:

Chúng ta là định mệnh của nhau
Cô và anh đều đã trải qua quá khứ đen tối. Bỗng một ngày định mệnh sắp đặt cho hai người gặp nhau. Họ là định mệnh của nhau, là ánh sáng cứu rỗi họ thoát khỏi nỗi đau trong quá khứ. Tác phẩm CHÚNG TA LÀ ĐỊNH MỆNH CỦA NHAU kể về tình yếu giưa Lâm Nguyệt và Hoắc Tư Vũ và những sự kiện xảy ra trong cuộc đời của hai người họ.

Ngược gió
Trong lúc những đứa trẻ cùng tuổi được đến trường, Vũ Chính phải làm việc chín tiếng một ngày ở lò gạch. Khoảng thời gian vui vẻ duy nhất của cậu có lẽ là tối muộn, khi được đến nhà “anh thầy” Lại Giang. “Tri thức chính là ánh sáng, là lối thoát.” Thế giới của Vũ Chính quá u ám và ngột ngạt, vậy nên cậu tin lời Lại Giang, tin rằng sinh mệnh mỗi người đều mang một ý nghĩa thiêng liêng, tin rằng chỉ cần kiên cường thì lúc nào đó cuộc sống sẽ trở nên tốt đẹp hơn. Tiếc thay, vào một ngày nắng nhẹ, nơi Vũ Chính dựa dẫm và tin tưởng bỗng dưng sụp đổ tan tành. Hiện tại bế tắc, còn tương lai thì mịt mù. … Vẻ đẹp của tuổi trẻ không chỉ là sự lãng mạn, mà còn là hoài bão, là gai góc, là liều lĩnh, là hoang mang, là mù quáng, và cả điên cuồng.