Gấm hoa và giày vải
Khi em là gấm hoa, anh dịu dàng nâng niu. Khi em là gấm rách, anh dịu dàng dệt lại. Khi em mang giày vải chạy chín trăm bước về phía anh, anh dịu dàng bước một trăm bước còn lại về phía em. Anh là phúc phần của em, còn em là người trong lòng anh. “Em là Cẩm Anh. ‘Cẩm’ trong ‘Ý cẩm dạ hành’; ‘Anh’ trong ‘Tinh anh vạn thuở’.” “Anh là Thiên Phúc. ‘Thiên Phúc’ trong ‘Thiên Quan tứ phúc’.” Mong mọi người sẽ ủng hộ “Gấm hoa và giày vải” bằng tất cả tình yêu thương và bao dung. Cũng mong mọi người sẽ đón nhận và yêu thương Cẩm Anh và Thiên Phúc.
Quân đến bên em
Thanh xuân được hiểu là khoảng thời gian vui vẻ nhất của chúng ta, nó không đến ở độ tuổi nào cả. Mười tám đôi mươi tươi trẻ nhiều năng lượng. Hay trên dưới ba mươi ngấp nghé nửa đời người. Với Minh Anh và những người bạn, họ có hai lần thanh xuân. Một lần, trưởng thành sau những va vấp thời son trẻ. Một lần của sự hạnh phúc đong đầy. Với Thịnh Quân, là sự rung động lần thứ hai sau những tháng năm trống trải cô độc. Lần nào cũng là thanh xuân, cũng là những trải nghiệm cần được gom nhặt. “Quân đến bên em” nói về thanh xuân lần thứ hai của Minh Anh, năm cô hai mươi tám tuổi và tìm được chân ái của cuộc đời. Đây là câu chuyện của tình yêu, tình bạn, sự đồng hành, là sân chơi của những con người đáng yêu tử tế, trà xanh không có cửa, tự ra chuồng gà. “Em tới tuổi này, độc lập, có thể tự làm mọi thứ, việc em yêu một người chỉ vì em thích người ấy cạnh bên.” “Minh Anh, em chấp nhận lãng tử quay đầu, thì hắn càng phải trân trọng quá khứ đã tôi luyện em hiện tại”. “ Anh già rồi, tìm được mảnh ghép của mình rồi, anh không muốn lãng phí những tháng năm không hợp pháp nữa. Chúng ta tính chuyện kết hôn nhé.”