
Đã bao giờ các bạn cảm thấy muốn trốn chạy hiện thực chưa?
Đã bao giờ cảm thấy không thiết sống nữa hay chưa?
Tôi nhớ như in ký ức năm ấy, anh cười như ánh nắng mỗi sớm mai, kéo tôi chạy dọc con đường đầy hoa oải hương tím.
Giữa muôn trùng ký ức xa lạ, chỉ có anh hiện lên thật sống động và quen thuộc biết bao.
Người đàn ông trong ký ức nhuộm đầy bi thương của tôi luôn đeo trên môi nụ cười thật ấm áp!
Sau này tôi hi vọng, mà thôi... chẳng còn sau này nữa!
0/500
0 bình luận
Hãy là người đầu tiên bình luận cho Truyện này nhé!