
NÀNG ĐẾN TỪ BIỂN XANH
Giữa đại dương sâu thẳm và thế giới loài người, tồn tại một bí mật bị chôn vùi suốt hai mươi năm. Hai người mẹ , hai người bạn thân , một quyết định cứu người đã thay đổi vận mệnh của cả hai gia tộc. Cùng một thời khắc, hai đứa trẻ được sinh ra một là công chúa hoàng tộc người cá, sinh ra giữa lòng đại dương để kế vị ngai vàng một là đứa bé loài người yếu ớt, vừa chào đời đã ngừng thở. Vì một lời hứa, vì tình bạn không thể buông bỏ, nữ hoàng người cá đã để con gái mình hiến ra giọt máu hoàng gia đầu tiên, giọt máu ấy đã cứu sống cậu bé loài người, ràng buộc sinh mệnh hai đứa trẻ bằng sợi dây vô hình của số phận. Mười tám năm sau, bên bờ biển, trong giảng đường đại học ngập nắng và gió mặn, chàng trai đeo chiếc vòng vỏ sò vô tình gặp cô gái có đôi mắt xanh thẳm như đại dương. Một linh cảm quen thuộc, một mối vô hình và một bí mật dần được đánh thức. Khi cô bị bắt trở lại viện nghiên cứu, nơi khởi nguồn của tội ác và bi kịch năm xưa được hé lộ, anh không ngần ngại đối đầu cả thế giới, chỉ để giành lại cô. Không phải vì dòng máu hay định mệnh, mà chỉ vì cô là người con gái anh yêu... “Em thuộc về biển, nhưng trái tim em… lại thuộc về anh. Nếu đại dương là nơi em trở về, thì anh sẽ là bến bờ cuối cùng của em. Dù là giữa sóng hay trên cạn, chỉ cần em quay về, anh sẽ là người đầu tiên đón em". Giữa hai thế giới , con người và đại dương ,anh chọn tin vào tình yêu.”

Thiếu Anh... Em Sẽ Phải Làm Sao Đây?
Từ thuở bé, anh là cậu bạn thanh mai trúc mã luôn kề bên, cùng em đi qua những tháng ngày trong trẻo nhất của cuộc đời. Chỉ đến khi lớn lên, em mới chợt nhận ra nụ cười anh, vô thức khiến tim mình loạn nhịp. Tình yêu tuổi mười bảy vừa ngọt ngào, vừa vụng dại, có hạnh phúc nhưng cũng chẳng thiếu những khổ đau. Thế nhưng… em biết, cho dù đi bao xa, trái tim này vẫn chỉ hướng về một người. Là Anh...

Ăn miếng trả miếng
Vì cả hai chưa xả hết cục tức và vài câu chửi ''sang trọng'' hơn nên mỗi người một nơi, mỗi người một cái điện thoại, liên tục đăng dòng trạng thái 'tình thân mến thương' trên WeChat. Dưa Lưới Nhỏ: [Thằng khốn đó là GAY đó! Có lần t phát hiện nó mua bộ BL nổi tiếng Nguỵ Trang Học Tra ở hội chợ sách!!!! Nó còn trong đội tuyển bóng rổ của trường, chắc sờ không biết bao nhiêu cơ bụng của đàn em rồi?! Làm ơn gặp thì né nó dùm!] Một vài phút sau, vòng bạn bè lập tức bùng nổ. Ai kia nhìn được bài đăng này đang chuẩn bị 'cây phóng lợn' mà ném thẳng tim đối phương đây! Lão Đại: [Nhỏ điên đó là LES! Một lần đi chơi, vì không thể cưỡng lại nhan sắc của chị gái bàn bên cạnh, liền chủ động xin WeChat, còn lén thơm má người ta một cái, dù biết người ta có bạn trai!!! Làm ơn đi thì né nó dùm!!! Không nghe lời tao đám con gái sau này ế tận mạng!!!!] Bạn bè lập tức bình luận trên bài đăng của hai người. Ăn miếng trả miếng nhau tới tận 3 giờ sáng mới chịu buông cái điện thoại xuống, đến lúc nhắm mắt đi ngủ cũng không buông tha đối phương! Dưa Lưới Nhỏ: 'Kkkk. Không còn miếng đáp trả tui chứ gì :))))' Lão Đại: 'Mai ông đây sẽ thể hiện tuyệt kỹ phát ngôn làm nhà người tức chết :))))'

Số linh hồn
Lộ Thi sinh vào ngày sáu tháng sáu, cao 1m60, số thứ tự trong danh sách lớp từ nhỏ tới lớn luôn là sáu. Con số may mắn lẫn số linh hồn cũng là số sáu. Năm mười sáu tuổi, trong buổi thi chia lớp. Ngồi đằng sau Lộ Thi là một cậu bạn rất đẹp trai, áo đồng phục được xắn cao, cánh tay thon dài, làm bài chưa tới một tiếng đã ngầu như hạt đậu nộp bài thi. Tờ giấy thi lướt qua sát vành tai cô, cô khẽ nghiêng đầu, nhìn thấy cái tên được viết rồng bay phượng múa: Lục Bảo. ... Từ đó về sau, phía sau con số may mắn của cô đã kèm theo một cái tên. _____ Pháp sư số sáu, ban đầu chỉ là một biệt danh giả tạo. Số sáu, ngày sáu, đội sáu, xếp thứ sáu, những thứ ấy chưa từng có phép thuật. Nhưng vì cậu xuất hiện, dường như tớ đã trở nên may mắn. Sau đó tớ mới nhận ra điều may mắn của tớ chưa bao giờ là con số sáu, mà là Lục Bảo. Thêm cái tên phía sau con số, may mắn mới hội tụ. Nhờ vậy, sương mù vạn dặm cũng sẽ biến thành trời trong nắng ấm. Không biết có phải vì cậu xuất hiện không? Dường như tớ đã trở nên may mắn. Tớ nhận ra điều may mắn của tớ chưa bao giờ là những số sáu, mà là cậu. Chỉ khi cậu xuất hiện, may mắn mới hội tụ. Nhờ vậy... Sương mù vạn dặm cũng sẽ biến thành trời trong nắng ấm. Vậy nên... Đông qua, mưa tạnh, mây tan, nắng xuân rạng rỡ, trời đất một màu. Và cậu bước đến. - ''Sao cậu thừ người ra thế, ừm hứm, nhìn thấy tôi về mà không nhiệt tình nghênh đón à?'' Tựa như râu đối với mèo, gạo đối với chuột, lông đối với gấu, chỉ cần có cậu, cô rất an tâm. Thiếu nữ cười rộ lên, ném tấm thiệp trong tay đi, gương mặt tươi tắn chạy tới vầng sáng rực rỡ. - Thể loại: Thanh xuân vườn trường, Hoan hỉ oan gia, 1x1, HE, Ngọt sủng, Hài hước, Nhẹ nhàng, Ngôn tình, Hiện đại, Đô thị tình duyên, Từ đồng phục đến áo cưới, Yêu đơn phương, Song hướng thầm mến

Sư tôn, ta xin lỗi
"trong một giới tu chân giới đầy chém giết, ta chẳng hiểu tại sao mình lại đồng ý nuôi một tiểu oa nhi, để rồi cuối cùng..."

Lưu Ly quên rồi
Đã bao giờ các bạn cảm thấy muốn trốn chạy hiện thực chưa? Đã bao giờ cảm thấy không thiết sống nữa hay chưa? Tôi nhớ như in ký ức năm ấy, anh cười như ánh nắng mỗi sớm mai, kéo tôi chạy dọc con đường đầy hoa oải hương tím. Giữa muôn trùng ký ức xa lạ, chỉ có anh hiện lên thật sống động và quen thuộc biết bao. Người đàn ông trong ký ức nhuộm đầy bi thương của tôi luôn đeo trên môi nụ cười thật ấm áp! Sau này tôi hi vọng, mà thôi... chẳng còn sau này nữa!

Thuỷ Thần
Chú thím nó là người giàu nhất làng, không cần hỏi, chỉ cần tìm ngôi nhà nào trông vững chắc nhất, khang trang nhất, chắc chắn đấy là nhà của họ. Người người ai ai cũng ngưỡng mộ gia đình này, từ kẻ bất hạnh nhất, đến một bữa cơm một manh áo còn phải lạy lục, ngày ngày vạ vật đầu đường xó chợ bỗng chốc chỉ sau một tháng, họ nhanh chóng phất lên, thuận tay nhận nuôi luôn một đứa trẻ mồ côi cả cha lẫn mẹ. Trở mình trong thời gian ngắn đương nhiên khiến nhiều kẻ nghi ngờ, không ít người thường xuyên lui tới, tay cầm quà cáp, cốt chỉ để xin bí kíp giàu nhanh sau một đêm. Song gia đình chú thím nó miệng kín như bưng, một lòng khẳng định “cần cù làm nên tất cả”. Hạ Mộc kể từ khi có nhận thức thì sớm đã ở nhà chú thím, người trong làng ai cũng bảo nó tốt số, rằng phải hiếu thảo, phải đáp trả công ơn dưỡng dục bao năm nay... (Trích đoạn)

Mộng anh đào
Mười năm trước, cô quyết định chia tay với anh, lặng lẽ khép lại mối tình ngây dại thời thanh xuân. Mười năm sau, dưới tán cây mai anh đào, cô gặp lại anh - Lê Hoàng An, cứ ngỡ thời gian đã xoá mờ hình bóng anh, nào ngờ khoảnh khắc ánh mắt giao nhau, cô chợt nhận ra anh vẫn là chàng trai từng khiến cô rung động năm ấy, trái tim lại đập lệch nhịp như thuở ban đầu. Một câu tóm tắt: Năm tháng trôi qua, có những tình cảm ngỡ như đã lụi tàn, nhưng chỉ một cơn gió thoảng cũng đủ khiến nó rực cháy mãnh liệt, không thể kiểm soát.

Mưa ngang qua tim anh
Giữa một chiều mưa rả rích, một người đàn ông đang mệt mỏi vì công việc, muốn trốn khỏi những cuộc gặp mặt xã giao máy móc đã vô tình rẽ vào con hẻm nhỏ và bị thu hút bởi tấm biển gỗ mộc mạc. An Nhiên ngẩng lên, hơi ngạc nhiên trước vị khách lạ có khí chất nổi bật. Cô nở nụ cười chuyên nghiệp nhưng vẫn có chút e dè.

Hôn ước định mệnh
Vì chữ hiếu, vì muốn cứu người mẹ nuôi đang nguy kịch trên giường bệnh, Lê An Nhiên chấp nhận từ bỏ nhân phẩm, gả thay cho cô em gái cùng cha khác mẹ vào nhà họ Trần. Chồng cô, Trần Gia Bách, là người đàn ông quyền lực và đáng sợ nhất thành phố, cũng là kẻ mang lòng hận thù sâu sắc với gia tộc cô. Cuộc hôn nhân của họ không có tình yêu, chỉ có một bản hợp đồng cay đắng với những quy tắc tàn nhẫn: an phận, biết điều, và trở nên vô hình. Đối với Trần Gia Bách, An Nhiên chỉ là một công cụ để anh sỉ nhục nhà họ Lê, một món đồ được mua về bằng tiền, không hơn không kém.

Trở thành tác giả