
Mộng anh đào
Mười năm trước, cô quyết định chia tay với anh, lặng lẽ khép lại mối tình ngây dại thời thanh xuân. Mười năm sau, dưới tán cây mai anh đào, cô gặp lại anh - Lê Hoàng An, cứ ngỡ thời gian đã xoá mờ hình bóng anh, nào ngờ khoảnh khắc ánh mắt giao nhau, cô chợt nhận ra anh vẫn là chàng trai từng khiến cô rung động năm ấy, trái tim lại đập lệch nhịp như thuở ban đầu. Một câu tóm tắt: Năm tháng trôi qua, có những tình cảm ngỡ như đã lụi tàn, nhưng chỉ một cơn gió thoảng cũng đủ khiến nó rực cháy mãnh liệt, không thể kiểm soát.

Mưa ngang qua tim anh
Giữa một chiều mưa rả rích, một người đàn ông đang mệt mỏi vì công việc, muốn trốn khỏi những cuộc gặp mặt xã giao máy móc đã vô tình rẽ vào con hẻm nhỏ và bị thu hút bởi tấm biển gỗ mộc mạc. An Nhiên ngẩng lên, hơi ngạc nhiên trước vị khách lạ có khí chất nổi bật. Cô nở nụ cười chuyên nghiệp nhưng vẫn có chút e dè.

Hôn ước định mệnh
Vì chữ hiếu, vì muốn cứu người mẹ nuôi đang nguy kịch trên giường bệnh, Lê An Nhiên chấp nhận từ bỏ nhân phẩm, gả thay cho cô em gái cùng cha khác mẹ vào nhà họ Trần. Chồng cô, Trần Gia Bách, là người đàn ông quyền lực và đáng sợ nhất thành phố, cũng là kẻ mang lòng hận thù sâu sắc với gia tộc cô. Cuộc hôn nhân của họ không có tình yêu, chỉ có một bản hợp đồng cay đắng với những quy tắc tàn nhẫn: an phận, biết điều, và trở nên vô hình. Đối với Trần Gia Bách, An Nhiên chỉ là một công cụ để anh sỉ nhục nhà họ Lê, một món đồ được mua về bằng tiền, không hơn không kém.

Nhất Phàm Phong Thuận
Nguyện cậu: một đời bình yên, xuân ấm hoa nở. Nguyện cho thiếu niên cô yêu đạp gió rẽ sóng, ngày tháng sau này gấm vóc một đời. Yêu thầm chính là không nhịn được mà muốn đến gần, nhưng chỉ bước một bước lại lùi hai bước, cũng bởi chỉ sợ đến quá gần, quá lún sâu vào thì danh phận cơ bản nhất cũng không có để ở bên nhau. Loại chuyện yêu thích này thì ra là không thể che giấu được. Không nhịn được mà muốn đến gần. Không nhịn được mà muốn thân mật. Càng không nhịn được mà động lòng. Nhiều lúc cô phát hiện mình sẽ hơi khó chịu nếu cậu quan tâm đến người khác không phải cô, sẽ tự động so đo xem cậu đối xử với người khác có giống cô không. Cái sự khó chịu kỳ quặc này làm cô luôn bồn chồn, nhưng vì không tìm được lý do, cứ vần vò cô mãi. Lạc quan mà nói, cơn khó chịu này giờ đã có tên rồi. Cô tìm được lý do rồi. Cô thích cậu. Vì thích nên mới ghen tị. Vì thích nên khát vọng trở nên đặc biệt trong lòng cậu. Cô giờ sẽ không bị giày vò bởi những cảm xúc khó chịu không tên nữa. Nhưng tin xấu mà nói. Cô thích cậu rồi. Dù cơn khó chịu ấm ách trong lòng giờ đã có tên, cô cũng không cách nào thoát khỏi nó. - ''Quân này.'' ''Hả?'' ''Tôi đang thích một người. Thích lắm. Siêu thích. Cơ mà... người đó chỉ giỏi mỗi tiếng Anh, tính cách thì cũng tốt một chút thôi. Nhưng người đó lại đặc biệt ân cần với tôi, quan tâm tôi từ những điều nhỏ nhặt nhất, coi tôi là người đặc biệt. Người đó hiểu tôi đến nỗi tôi cảm giác linh hồn tôi như thuộc một nửa về người đó vậy, nhờ người đó mà những nỗi đau của tôi không còn tê dại, những hạnh phúc của tôi trở nên lấp lánh, khiến con đường tôi đi không bao giờ có cảm giác cô đơn. Tôi dần dần chìm sâu dưới suối nguồn yêu thương và ấm áp mà người đó mang lại, ngụp lặn không thể thoát ra. Từ cảm giác vui vẻ ban đầu rồi thành thân rồi thành thích rồi thành thương rồi thành yêu rồi thành mê đắm. Tôi nghĩ, cậu có đủ tư cách để biết điều này, và tôi cũng muốn cậu biết được điều này, rằng cậu tuyệt vời lắm, và cậu xứng đáng được yêu thương rất nhiều.'' ''Hóa ra cậu đã phải khổ tâm rất nhiều vì tôi sao? Cậu chỉ yêu thôi mà. Trâm này, yêu là quyền. Cậu hãy nhớ rằng, thương một ai đó, là quyền của con người, không cần e dè, không cần sợ hãi. Nhất là khi tình cảm quý giá đó lại đến từ một người quá quý giá. Cậu phải biết cậu là bảo bối của bố mẹ cậu và gia đình cậu, ánh sáng của người khác, và còn là yêu thương rất nhiều người nữa. Một người con gái tốt bụng và trân quý nhường này, được nuôi lớn bằng sự hạnh phúc, trao đi yêu thương cũng là một tình yêu chân thành nhất. Tình cảm của cậu quá đỗi đẹp đẽ. Vậy nên, cậu thích một ai, thì là may mắn của người đó. Cậu phải tự tin vào tình yêu của mình chứ. Đáng nhẽ cậu phải chặn đường tôi, rồi hất cằm nói rằng, nhìn cậu cũng đẹp trai đấy, tôi cho phép cậu được yêu đương với tôi chứ.'' ''Vậy câu trả lời...'' Cuối cùng, khi ấy cậu nói rằng: ''Chúng ta hãy quen nhau đi.'' Cậu nhẹ nhàng hôn lên đầu ngón tay cô. Cô nhớ ngày xưa, cô hay có thói quen cắn móng tay khiến móng cô lúc nào cũng cụt lủn. Khi đó, mẹ cô hay cầm tay cô rồi chỉ chỉ vào lồng ngực cô và nói: ''Mạch máu ở các đầu ngón tay của con đều sẽ chảy về tim. Con đừng cắn cụt quá, như thế không tốt cho tim đâu.'' Bé gái 5 tuổi lúc đó vừa tin vừa sợ, nhưng mà sợ được mấy ngày thôi vì vẫn mê cắn móng tay quá không bỏ được. Nhưng từ đó cô đã biết rằng, khi ai đó hôn vào đầu ngón tay cô, cũng giống như là hôn lên tim cô vậy. - Trong cuộc đời mỗi người, có những phút giây nào đó không thể nào quên, có những khoảnh khắc nào đó hy vọng rằng sẽ kéo dài mãi mãi. Năm nay, có lẽ là một năm hạnh phúc với cô, dưới bầu trời rộng lớn, dưới những ánh đèn lấp lánh, cô được đứng trên một sân khấu lớn ơi là lớn, dưới tư cách nghệ sĩ, bên dưới là cả chục ngàn trái tim yêu thương dành cho cô. ''Trâm ơi!'' Một giọng nói quen thuộc làm cô bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ quẩn quanh. Người đó chạy lại phía cô, ngược sáng nên không rõ mặt, nhưng chỉ cần nghe giọng thôi cô cũng biết là người đó. Khi ánh đèn sân khấu đã tắt hết, cô và cậu không còn là ca sĩ và người hâm mộ nữa, chỉ còn hai con người bình thường ở đây thôi. Thế giới của cô sẽ rộng lớn muôn phần, cô sẽ còn bay cao, bay xa, bay tới nhiều vùng trời, nhiều điểm vinh quang mới. Chỉ là hãy nhớ rằng, có một người sẽ luôn đứng phía sau cô, coi cô là thế giới nhỏ của người, người sẽ mãi mãi ôm trọn cô trong vòng tay. Và bảo vệ cô qua những bão giông cuộc đời.

Vẫn là bỏ lỡ
Câu chuyện kể về mối tình đã tan vỡ của hai cặp đôi vốn yêu nhau nhưng vì lý do cá nhân mà đã chia tay.Dù đã chia tay họ vẫn còn là bạn và những kỉ niệm đẹp vẫn còn đó, còn thương nhưng không thể tiếp tục yêu nhau, họ chia làm hai hướng riêng biệt để bắt đầu một cuộc sống mới! Dù cuộc sống đầy biến cố khiến họ phải chia xa nhưng trong lòng họ vẫn luôn có một tia sáng hướng về nhau, từ tận đáy lòng họ dành cho nhau một lời chúc tương lai tốt đẹp đầy chân thành!

Khi tình yêu trở lại (When Love Returns)
Mùa hè 2015, tôi gặp cậu vào một buổi chiều mưa mát mẻ của tuổi mười sáu. Một cái chạm tay tưởng chừng như vô nghĩa, vậy mà đã khắc sâu vào tâm trí tôi, khiến trái tim non nớt thiếu nữ tuổi mười sáu rung động đến mức không thể nào quên. Tôi là Nguyễn Ngọc Tâm Đan, còn cậu ấy là Hà Nhật Minh - lúc ấy, hai con người trẻ trung, ngây ngô, không hề biết rằng một khoảnh khắc nhỏ bé ấy lại là ký ức đẹp đẽ, in sâu vào tâm trí của mỗi người. Mười năm trôi qua, mùa hè 2025. Tôi đã trưởng thành, mạnh mẽ và tự lập, còn cậu ấy dường như vẫn vẹn nguyên trong ký ức tôi - giờ đây đã trở thành một người đàn ông thành đạt. Nhưng chỉ một khoảnh khắc gặp lại, một ánh mắt, một nụ cười, tất cả những cảm xúc rung động năm ấy lần lượt ùa về trong tâm trí, khiến tôi nhận ra: Sự rung động đầu đời chưa bao giờ rời đi, mà nó đang chờ đợi đúng mùa hè, đúng khoảnh khắc… Có những cuộc gặp trong đời tưởng là tình cờ lướt qua nhau nhưng kỳ thực rằng, đó chính là “sợi dây” liên kết vô hình giữa hai người yêu nhau, để trái tim của mỗi người lại “rung” lên lần nữa, không thể nào quên. Lưu ý: Tất cả các sự kiện, địa điểm, nhân vật trong truyện đều mang tính hư cấu.

Hạ Vy Trở Lại
Kiếp trước, Lê Hạ Vy và Trần Minh Quân là một cặp thanh mai trúc mã được người người ngưỡng mộ, nhưng lại có một kết cục bi thảm bởi những âm mưu đen tối. Hạ Vy chết trong oan khuất, mang theo nỗi đau bị người mình yêu nhất hiểu lầm. Kiếp này, cô trọng sinh trở về năm 18 tuổi, trước khi mọi sóng gió bắt đầu. Mang theo ký ức và sự mệt mỏi của một linh hồn đã chết, Hạ Vy quyết định từ bỏ tất cả: từ bỏ ước mơ, từ bỏ nhiệt huyết, và từ bỏ cả tình yêu khắc cốt ghi tâm với Trần Minh Quân. Cô chỉ muốn dùng kiến thức của mình để lẳng lặng giúp gia đình tránh khỏi kiếp nạn, sau đó tìm một xó xỉnh nào đó để an nhàn sống qua ngày. Nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng ;. Sự thay đổi đột ngột của cô, từ một cô gái dịu dàng, luôn quấn quýt bên anh trở thành một con cá mặn ; lười biếng, thờ ơ, lại khơi dậy sự hứng thú và ham muốn chinh phục mãnh liệt của Minh Quân. Anh ta bắt đầu theo đuổi cô một cách bá đạo, quyết không buông tha. Hạ Vy, một mặt phải đối phó với sự theo đuổi của định mệnh, mặt khác lại phải âm thầm dùng trí tuệ của kiếp trước để đập tan những âm mưu vẫn đang lặp lại của kẻ thù. Cô bị cuốn vào một ván cờ mà cô không hề muốn chơi, buộc phải bộc lộ tài năng của mình, dần dần trở lại là một viên ngọc sáng không thể che giấu. Liệu lần này, cô có thể thay đổi được vận mệnh bi thảm? Và liệu trái tim đã hóa tro tàn của cô, có thể một lần nữa rung động vì chàng trai đã từng là cả thanh xuân và cũng là nỗi đau lớn nhất của mình?

Gió ấm ru đêm lạnh
Phan Anh, một tổng tài lạnh lùng mắc chứng mất ngủ kinh niên, tình cờ gặp được An Nhiên, một cô gái điều chế nước hoa có mùi hương đặc biệt khiến anh lần đầu tiên có thể chìm vào giấc ngủ sau mười năm. Để giữ liều thuốc an thần duy nhất này bên mình, anh đã dùng một bản hợp đồng để trói buộc cô. Từ một giao dịch lạnh lùng, họ dần bị cuốn vào vòng xoáy của tình yêu, những bí mật trong quá khứ và những âm mưu thương trường tàn khốc. Liệu mùi hương của An Nhiên có thể chữa lành trái tim băng giá của Phan Anh, và liệu tình yêu của họ có đủ mạnh để vượt qua mọi sóng gió?

Giai điệu mùa thu
Như một quy luật tất yếu của thành phố, cái cũ sẽ lùi lại, nhường chỗ cho cái mới. Những bức tường rồi sẽ được khoác lên mình những lớp sơn khác, những con ngõ rồi sẽ đổi thay. Nhưng những câu chuyện, những ký ức và những tình yêu đã nảy mầm từ chính mảnh đất này thì sẽ còn mãi. Ở đâu đó trong lòng Hà Nội, cơn gió vẫn sẽ thổi, mang theo những ý tưởng mới, những khát khao mới. Và ở đâu đó, vẫn sẽ có những kiến trúc sư trẻ tuổi, đầy nhiệt huyết, lắng nghe nhịp đập của thành phố bằng cả trái tim, để viết tiếp nên những bản giao hưởng của riêng mình. Bởi lẽ, Hà Nội không bao giờ cũ. Hà Nội luôn là một bản tình ca được viết dở, chờ đợi những tâm hồn đồng điệu đến và phổ nốt nhạc tiếp theo. Và câu chuyện của An Chi và Phong, có lẽ, chỉ là một trong hàng ngàn giai điệu mùa thu ngọt ngào và bất tận ấy.

Duyên về làng cổ
Duyên Về Làng Cổ không chỉ là câu chuyện về tình yêu đôi lứa. Ẩn sau mối duyên của Linh và Quân là tình yêu lớn hơn dành cho quê hương, cho cội nguồn. Đó là câu chuyện về hành trình tìm lại và trân quý những giá trị văn hóa tưởng chừng đã bị thời gian và cuộc sống hiện đại phủ một lớp bụi mờ. Nó là minh chứng cho một niềm tin rằng, sự phát triển bền vững nhất không đến từ những dự án hào nhoáng xa lạ, mà đến từ chính nội lực, từ sự đoàn kết và từ tình yêu dành cho mảnh đất mà ta gọi là nhà.