
Xuyên Thành Thư Kí Riêng của Bá Tổng
Trong tiểu thuyết ngôn tình, tổng tài thường mang theo bóng ma tuổi thơ, lạnh lùng cô độc, cần một cô gái ấm áp đến chữa lành tổn thương năm xưa. Nhưng Mục Thanh Diệp thì hoàn toàn khác. Hồi nhỏ từng bị bắt cóc, nhốt suốt một đêm trong căn phòng tối, suýt nữa bị giết để bịt đầu mối. Sau khi thoát hiểm, anh không bị ám ảnh tâm lý, cũng chẳng có bóng ma gì. Anh chỉ... tiện thể lên núi bái sư, trở thành đệ tử tục gia của Thiếu Lâm Tự, luyện võ thành nghiện, mỗi ngày chém gió bằng tay không. Còn cô – Ôn Nhã – biên kịch xuyên vào tiểu thuyết, mang theo kịch bản “chữa lành tổng tài”, cẩn thận đi tìm lại “người anh trai năm xưa” đã từng cứu mình. Kết quả vừa tìm được, Mục Thanh Diệp lạnh tanh ném trả kịch bản, còn tiện tay tặng cho một rương đầy vũ khí: “Năm đó bị bắt cóc, cô dùng cái quạt sắt cắt dây trói cho tôi. Chuyện nhỏ, nhưng tôi vẫn nhớ. Đống này xem như tạ lễ, nhận lấy.” Ôn Nhã vừa cảm động vừa lúng túng: “Em không đến để đòi ơn... mà là muốn anh—” Anh liếc mắt nhìn, lạnh giọng cắt ngang: “Cứu mạng một lần mà cũng muốn lấy thân báo đáp à? Ôn bí thư, gọi bảo vệ.” Ôn Nhã lặng lẽ đóng kịch bản "nữ chính chữa lành tổng tài" lại, mở sang một kịch bản khác... Phát hiện ra thân phận thật sự của mình là bí thư riêng của tổng tài, mà còn là nữ phụ phản diện tiêu chuẩn. ? Từ đó về sau: – Scandal với hotgirl mạng? Cô xử lý. – Tin đồn ái muội với thiên kim tiểu thư? Cô xoá sạch. – Mối tình đầu từng thề non hẹn biển? Cô tiễn về tận sân bay. Anh quên mặc áo – cô nhắc. Anh đau dạ dày – cô dán cao, phát thuốc đúng giờ. Anh mất ngủ nửa đêm – cô bò dậy ngồi nghe tâm sự đến sáng. Trợ lý mới cảm động hỏi nhỏ: “Sếp khó tính vậy, chị chưa từng nghĩ đến chuyện nghỉ việc à?” Ôn Nhã mỉm cười, vuốt nhẹ váy Chanel dài thướt tha: “Nếu không phải dạo này ánh mắt của anh ta nhìn tôi ngày càng kỳ lạ... tôi tính làm luôn ở đây đến ngày nghỉ hưu.”

Lời khai của kẻ chưa từng sinh ra
Tôi là mã 1739. Tôi không có hình hài. Không có nhịp tim. Không có hơi thở. Tôi chỉ là một chuỗi ý thức lơ lửng giữa vô vàn lựa chọn. Tôi tồn tại trong hàng chờ đầu thai – nơi mỗi sinh linh được quyền xem trước cuộc đời mình… trước khi quyết định có muốn bước vào đó hay không. Hôm nay đến lượt tôi. Tôi là sinh linh thứ mười hai trong danh sách đợi. Và đây là lời khai cuối cùng – của một kẻ có thể chưa bao giờ được sinh ra.

Mùa mận trắng ở làng Thượng Du
ta không biết mình đã đi bao xa. Cũng không rõ vì sao cỗ xe cứ lắc lư mãi như không dừng lại, giữa những cung đường gập ghềnh. Tay ta vẫn níu lấy tay bà vú, hơi ấm đó là thứ duy nhất ta còn nhận ra trong thế giới tối mịt của mình. ta mù từ sau đêm gia biến, sau trận sốt kéo dài. ánh sáng tắt dần như ngọn đèn dầu cạn, đến khi chỉ còn lại màu đen đặc quánh phủ lên tất cả. Sau biến cố ở kinh thành, ta là người duy nhất trong gia đình còn sống. Bà vú, người duy nhất trung thành đến cùng, đã dẫn ta chạy trốn. Họ nói vùng thượng du là nơi hiểm trở, nhưng cũng ít người lui tới. Ẩn thân ở đó, có lẽ sẽ an toàn. Chúng ta dừng lại trước một căn nhà gỗ cũ, có tiếng suối gần bên và mùi rêu phủ kín mái. Không ai đón tiếp, chỉ có người đàn ông dẫn đường bỏ lại chìa khóa rồi quay ngựa xuống núi. Bà vú nói với ta, giọng lạc đi vì mệt: “Tiểu thư, đây là nơi an toàn nhất rồi. vú… sẽ chăm sóc người.” ta gật đầu. Bà không biết, ta đã mất khái niệm về sự an toàn từ lâu rồi. Mười hôm sau, bà vú qua đời. Đêm đó, ta tự tay nhóm lửa, đốt cho bà nén nhang. ta ngồi cạnh tro tàn, tay siết chặt chiếc khăn lụa bà hay dùng. Từ hôm đó, ta sống một mình. Trong bóng ta. Với những ký ức không ai chia sẻ được.

Em muốn trốn cũng không thoát khỏi anh
Cô đã từng nghĩ cả cuộc đời mình cũng khó mà tìm được mảnh ghép còn lại, những tổn thương tình cảm mà hồi nhỏ cô đã trải qua khó mà có thể cho cô một niềm tin về một người thật sự yêu thương mình. Cho đến khi cô gặp được người ấy - người xuất sắc hơn cô về mọi mặt. Chính lúc ấy, cô mới nhận ra... dù mình có tìm thấy được mảnh ghép mình thích nhưng liệu có chắc mình đủ mạnh mẽ để nắm chắc nó hay không?

Mẹ của em ấy
Không ai biết tôi làm điều đó vì yêu Tôi không phải người xấu. Chỉ là… tôi đã phạm một sai lầm. Cô bé ấy – con của người đàn bà mà tôi yêu. Tôi từng nghĩ, chỉ cần cô ta rời bỏ chồng, tôi sẽ có cơ hội. ....

Em là ngoại lệ: Ông chồng yêu nghiệt của em
Từ giây phút em chọn tôi ở lễ đường thì cả đời này, em đừng có trông mong mà rời khỏi tôi, trừ khi Hình Lẫm này gật đầu, em còn chiêu gì thì cứ tung ra hết đi, tôi cho phép em làm càng. Anh _ Hình Lẫm (Lay) 27 tuổi Cô _ Giản Ninh 22 tuổi Văn án: Ngày diễn ra hôn lễ, Giản Ninh phát hiện chồng sắp cưới lén lút sau lưng cô ân ái cùng một người phụ nữ khác, cô chẳng nói năng gì. Trước câu hỏi của cha sứ ai cũng ngã ngửa khi nghe câu hỏi ngược lại đầy ngoạn mục của cô dâu đặt ra cho mẹ chồng... ....... "Nếu lễ cưới hôm nay chú rể không phải là Lay, thì con xin lỗi không thể tiếp tục..." .. Lời tác giả: Truyện theo quan điểm của mình, các tuyến nhân vật không theo bất kỳ lập trường nào, nếu có điều chi sai sót, mong các bạn độc giả bỏ qua. Ấn theo dõi, like và cmt góp ý cho mình nhé...

Hợp đồng sủng thê
Chỉ một cái gật đầu, cô nghiễm nhiên trở thành Chu phu nhân hữu danh vô thực. Không có đám cưới trong mơ, không có đèn hoa lộng lẫy, cũng không có lời chúc phúc từ người thân, bạn bè. Tô Giai Ý cứ thế chôn vùi thanh xuân bằng một bản hợp đồng. Từ tiểu công chúa sống trong nuông chiều trở thành thế thân, gả cho người mình không quen biết. Người không yêu hiển nhiên đau lòng, người không được yêu cũng khổ tận cam lai.

Lời tỏ tình chưa kịp nói
Một người là bad boy hướng ngoại, một người là hướng nội (chưa chắc), thích đọc sách. Họ là bạn cùng bàn của nhau 4 năm cấp 2. Cô nàng Ánh Dương thầm thích anh chàng Nhật Huy nhưng vì sự nhút nhát của mình mà cô đã bỏ lỡ anh trong thanh xuân của mình. Tuy vậy, cô chưa bao giờ hết thích anh, đúng là tình đầu thì khó quên mà. Sau này, duyên mệnh lại một lần nữa cho họ gặp lại nhau...

Gọi em là Nemo
Linh, một giáo viên trẻ, mới được nhận vào dạy ở một trường có tiếng trong thành phố. Tại đây, cô gặp và dần trở thành thân thiết với Tú Anh, một học sinh bề ngoài có vẻ như là “cá biệt”, nhưng ẩn sâu bên trong đó là một cô bé vô cùng nhạy cảm và thông minh. Tú Anh mang trong mình nhiều tổn thương từ quá khứ và thường che giấu cảm xúc bằng vẻ ngoài lạnh lùng, bất cần. Điều gì có thể xảy ra giữa 2 người được? Mối nhân duyên này rồi sẽ đi tới đâu?...

TƯƠNG TƯ MỘT ĐỜI
Nàng là nhị tiểu thư của Triệu gia; một thế lực ngầm có tiếng trong khu vực nhưng nàng lại sống cuộc đời của sát thủ đứng đầu châu Á. Trong một lần làm nhiệm vụ, nàng tiện tay cứu một nam nhân không ngờ đó là ông trùm của thế giới ngầm châu Âu. Ba năm sau hắn đứng trước mặt nàng nói: "Em cứu tôi một mạng, mạng của tôi lại vô cùng quý giá, thế nên một đời này tôi dự định sẽ lấy thân mình báo đáp em."