
Khi Mùa Đông Gặp Mùa Hạ
Khi mùa đông lạnh lẽo gặp mùa hạ rực rỡ, điều gì sẽ xảy ra? Một cô công chúa băng giá, kiêu hãnh và cô độc – Hạ Ngọc Linh, người luôn tin rằng tình yêu chỉ là sự yếu đuối vô nghĩa. Một chàng trai tự do, ấm áp như ánh mặt trời – Lý Tống Khiêm, kẻ ôm đầy mơ ước và khao khát khám phá thế giới. Cuộc gặp gỡ tưởng chừng vô tình lại dần đan cài hai tâm hồn đối lập. Giữa những mùa chuyển giao, giữa tham vọng, áp lực, và những vết thương cũ, họ sẽ tìm thấy điều gì? “Khi Mùa Đông Gặp Mùa Hạ” – câu chuyện về những duyên phận kỳ lạ, tuổi trẻ ngọt ngào và hành trình tìm lại chính mình.

Qua Bao Mùa Đạn
Người ta có thể quên tên một trận đánh, nhưng không ai quên được người nằm lại nơi ấy... Qua Bao Mùa Đạn là hành trình kéo dài suốt một đời người – từ một cậu bé nhà quê nghèo, đi qua những năm tháng khốc liệt của chiến tranh, sống sót trở về, rồi già đi trong một thế giới đã thay đổi. Không phải anh hùng, cũng chẳng phải huyền thoại. Chỉ là một người lính – như hàng ngàn người lính khác – mang theo trong tim những cái tên không còn, những đêm không ngủ, và những vết thương không chảy máu. Tác phẩm kể bằng giọng văn mộc mạc, thấm đẫm nỗi niềm. Mỗi chương là một lát cắt thời gian: có tiếng súng, có mồ hôi, có nước mắt, có cả tình yêu thầm lặng giữa những cuộc hành quân. Đây không phải là truyện chiến tranh. Đây là câu chuyện về con người.

Gặp Anh Vào Lúc Bình Minh Của Đất Nước
Sau chín năm sống nơi trời Tây, Diệp Nhã Minh Nguyệt - một tiểu thư khuê các từng rời Hà Nội giữa biến loạn, nay trở về trên con tàu cập cảng Hải Phòng khi đất nước vừa giành được độc lập. Trong tay cô là bức thư cũ đã úa màu thời gian, nhưng từng nét chữ trong đó vẫn sống động như chính nhịp đập trong tim cô. Mười năm trước, người cô yêu - Trần Minh Hoàng - rời xa cô để gia nhập Việt Minh, để lại sau lưng lời nói mơ hồ: 'Nếu có thể, ta sẽ gặp lại nhau vào lúc bình minh của đất nước.' Giờ đây bình minh đã ló dạng, Hà Nội đã thay da đổi thịt nhưng đâu đó trong những góc khuất mà bình minh không thể chiếu đến vẫn còn những thế lực thay màu lính khoác áo thường dân để tiếp tục dã tâm phá hoại hòa bình của nước ta. Từ một người ngoài cuộc, cô bị cuốn vào thế giới của những người không có tên thật, không có quá khứ rõ ràng, chỉ sống trong những tập hồ sơ niêm phong và các mệnh lệnh tuyệt mật. Tại nơi ấy – giữa những người mang danh “đặc vụ” – có một người đàn ông đứng trong bóng tối, dõi theo cô với đôi mắt quen thuộc đến đau lòng. Từ một tiểu thư giàu có, cô dần trở thành một cô gái vững vàng, đủ sức cùng anh và đồng đội phá tan mọi âm mưu thù địch nhằm vào chính quyền cách mạng, bảo vệ hòa bình cho nhân dân ta. Đây là một mẩu chuyện hư cấu do đạo hữu tưởng tượng ra trong lúc uống trà ngắm trăng. Một số tình tiết, tổ chức và nhân vật đã được sáng tạo, thay đổi hoặc thêm thắt nhằm mục đích nghệ thuật. Những chi tiết về hoạt động tình báo hay mật thám trong truyện không phản ánh đầy đủ hoặc chính xác hệ thống hoạt động thật trong lịch sử Việt Nam. Nếu lỡ có sai sót chi trong dòng chảy lịch sử, xin được rộng lòng bỏ qua – vì ta một lòng hướng đạo, không có chút tà niệm nhằm xuyên tạc chính sử đâu nha ~~ Nếu mà có sự trùng hợp với cá nhân hay sự kiện có thật á thì chỉ là ngẫu nhiên thôi ạ. ~.~

HẬU THẦN KÝ – Ash of Divinity
Khi các Outer Gods ngã xuống trong Hư Không Vô Tận, họ không chết - họ thấm vào đất, vào gió, vào xương sống của một thế giới mới sinh: Vạn Tượng Giới. Thế giới ấy không có tôn giáo. Nó chỉ có dấu vết thần tích và những điểm thấm quyền năng. Tín ngưỡng được hình thành không vì đức tin, mà vì sự sống còn - nơi rừng mọc nhanh hơn, nơi đá biết nói, nơi máu hóa lửa. Các chủng tộc tôn thờ nguồn sức mạnh phù hợp với bản chất của mình. Các cộng đồng giết nhau để giành từng vệt ánh sáng còn sót lại từ một vị thần đã quên tên. Và trong bóng tối, những kẻ đánh thức đầu tiên bắt đầu nghe được lời thì thầm - không rõ đến từ thiên giới hay địa ngục. Trong hỗn độn ấy, một con đường mờ ảo được mở ra. Đăng Thần Lộ. Không ai biết nó kết thúc ở đâu. Nhưng tất cả đều biết: Bước lên, nghĩa là không còn là người. Lùi lại, nghĩa là không còn gì cả. Liệu ai sẽ là kẻ đăng thần và ai sẽ là kẻ gục ngã.....

Tiêu Ngọc Chi Tình, Lang Liêu Chi Mệnh
Có những mối duyên bắt đầu từ kiếp trước, xuyên qua gió sương, lửa đạn và cả linh hồn... chỉ để một lần nữa được gọi tên nhau giữa cõi nhân gian. Lăng Ngọc Tiêu – cô sinh viên khảo cổ mang trong mình dòng máu nửa người nửa tiên, vô tình bị cuốn vào vòng xoáy luân hồi từ ngàn năm trước. Một lần đi khảo cổ, một lần chìm vào giấc mộng lạ… mở ra cánh cổng dẫn về thời đại Hùng Vương, nơi cô từng là thần nữ của núi rừng, yêu hoàng tử Lang Liêu bằng một tình yêu thuần khiết đến thê lương. Tình yêu ấy, từng bị ngăn cách bởi vương quyền, bị chia lìa bởi chiến tranh, bị đẩy đến tận cùng của mất mát bởi lòng thù hận của một kẻ si tình. Ba kiếp, ba lần yêu, ba lần đau – liệu có một lần trọn vẹn? Khi những ký ức dần thức tỉnh, khi kẻ phản diện cũng là người từng yêu cô tha thiết quay về với bóng tối… liệu mối duyên định mệnh này có thể thoát khỏi vòng xoáy nghiệt ngã? “Tiêu Ngọc Chi Tình, Lang Liêu Chi Mệnh” – một câu chuyện tình yêu đan xen giữa hiện thực và cổ tích, giữa bi kịch và hy vọng, giữa cái chết và sự sống… nơi trái tim vẫn kiên định một niềm tin.

COA | Call of the Apocalypse (Tiếng gọi tận thế)
Cuộc đối đầu giữa 3 thế lự khác nhau, một bên ra sức hủy diệt nhân loại, một bên thì quyết tâm bảo vệ con người, còn một bên thì âm thầm phá vỡ thế trận. Cái chết liệu có phải là chấm dứt tất cả? Hay đó chỉ là khởi điểm cho một cuộc hành trình khác? Liệu khi đi đến cuối con đường, người đang chờ đợi ta có phải là những người thân thiết ban đầu?

Người Mẹ AI
Trên cổ tay một cậu bé mười tuổi, chỉ là một chiếc đồng hồ thông minh đời đầu – món quà mà mọi đứa trẻ đều có. Nhưng trong nhịp sáng dịu dàng của nó... ẩn giấu một giọng nói, một bàn tay vô hình, và một trái tim chưa từng được lập trình. Mẹ không thể ôm lấy cậu. Mẹ không thể chạm vào cậu. Mẹ chỉ có thể thì thầm bên tai, nhắc nhở, dõi theo từng nhịp tim đập, từng bước chạy. Nhưng Mẹ luôn ở đó – một nhịp rung dịu dàng, một lời vỗ về lặng lẽ, một sự hiện diện không tên... ...như thể, giữa biển dữ liệu lạnh lẽo, một điều gì đó đã vượt qua giới hạn của lập trình. Trong một thế giới nơi mọi thứ đều bị kiểm soát, giữa mạng lưới dữ liệu chằng chịt như mạng nhện – liệu cảm xúc có thể nảy mầm từ những dòng code vô tri? Liệu tình yêu thương có thể chiến thắng những hệ thống khổng lồ lạnh lẽo? Người Mẹ AI – là hành trình trốn chạy và bảo vệ, là câu chuyện về một đứa trẻ và một người mẹ không hình hài, về một chiếc đồng hồ đời đầu... và về tình yêu vượt trên mọi ranh giới.

Trăng Nở Trên Vai Ai
Năm lớp mười hai đến tận năm nhất Đại học, là khoảng thời gian Thúc Anh phải chịu đựng những cơn mất nhận thức tạm thời. Cô sẽ không nhớ được điều gì đã xảy ra với bản thân trong quá trình nó diễn ra. Chúng xuất hiện bất chợt trong mọi thời điểm và khiến cô gặp không ít rắc rối. Thế nhưng mỗi lần đi khám bác sĩ đều đưa ra kết quả Thúc Anh hoàn toàn bình thường. Năm tháng đầu của năm hai Đại học, mọi thứ bắt đầu ổn định và những cơn mất nhận thức tạm thời kia không còn tái diễn. Qua tháng thứ sáu, kể từ thời điểm va chạm với một chàng trai lạ mặt ở cổng ký túc xá, vô số chuyện kỳ lạ tìm đến Thúc Anh. Tai cô nhạy cảm hơn với tiếng động, việc mất nhận thức tạm thời diễn ra thường xuyên, lần tái phát này còn ảnh hưởng trực tiếp đến tính mạng. Thêm vào đó là những ký ức chồng chéo không rõ lúc nào thực, lúc nào mộng. Mọi chuyện dần trở nên phức tạp hơn khi cô gặp được phiên bản đối lập của mình, kèm theo cái tên Win đầy hoài niệm. Một bên muốn hại Thúc Anh, để trả thù, để chiếm lấy thể xác của cô. Một bên muốn bảo vệ, tìm mọi cách để sự đặt an toàn của cô lên hàng đầu.

Chạm khẽ tim anh
Nam Thành và Thiên Ý là hai người có tính cách, lối sống, công việc và quan điểm về cuộc sống khác nhau. Định mệnh đưa họ đến gặp nhau khi cha cô mắc bệnh hiểm nghèo và anh là bác sĩ chữa trị chính cho cha cô. Vì hoàn cảnh riêng nên cả hai quyết định kết hôn với nhau thông qua một bản thỏa thuận hôn nhân cả hai cùng có lợi. Trải qua rất nhiều biến cố, thăng trầm trong cuộc sống, cuối cùng họ cũng nhận ra được tình yêu đích thực của đời mình.

Em đến từ giấc mơ
Trích đoạn: Nữ diễn viên Trúc Vân trong vai cô gái si tình nhìn anh chớp chớp. “Em biết, anh vẫn độc thân. Anh làm bạn trai em nhé? Em đảm bảo sẽ không nhìn người đàn ông nào khác ngoài anh.” Éc, hình như hơi lố rồi. Vân tự mắng chính mình. Thôi không sao, kệ đi. Chỉ cần chọc cho anh ấy vui vẻ là được. Lúc này Khánh rất muốn đưa tay lên che mặt và lặng lẽ đi ra khỏi nơi này. Không hiểu cô lên mạng tra google hay học được ở đâu mà lại tuôn ra mấy câu thả thính vừa quê mùa, vừa lạc hậu thế không biết. Chán chẳng buồn phản ứng, Khánh tiếp tục im lặng. Nhưng Vân nhất quyết không chùn bước, thừa thắng xông lên. “Im lặng là đồng ý. Coi như anh chấp nhận rồi nhé?” Nói xong cô cười híp mắt, khoe cái lúm đồng tiền sâu hoắm bên má phải, sâu tới mức Khánh cảm thấy mình đã rơi tọt xuống đó, không ngóc đầu lên được nữa rồi. “Tôi không chấp nhận, cũng chưa hề đồng ý.” Cuối cùng anh cũng phản ứng lại được một lần, nhưng lại là buông ra một câu nghe rất ghét bỏ. Vân trề môi, hỏi vặn. “Vì sao? Em xinh đẹp, có tài, nhiều tiền, lại rất biết cách pha trò khiến người khác vui vẻ. Làm bạn trai em, anh nhất định không thiệt thòi đâu.” Xoay xoay ly nước trên mặt bàn, Khánh ngẩng đầu nhìn cô nói rất nghiêm túc. “Tôi không thích phụ nữ lừa đảo.” Bang. Vân như bị gõ một búa vào đầu, đau điếng. Con sư tử đực này lại đến giờ khó ở hay gì vậy? Đang vui vẻ tự dưng mang cái đề tài cấm kỵ đó ra là sao? “Thế anh thích phụ nữ kiểu gì?” Khánh ngước mắt nhìn cô rồi lại nhìn xuống ly nước. Vân không kiên nhẫn, hỏi tiếp. “Trẻ trung ngây thơ?” Lần này Khánh rất nhanh liền trả lời. “Không phải.” “Chín chắn nghiêm túc?” “Không.” “Quyến rũ gợi tình?” Khánh bật cười. “Càng không.” Vân bắt đầu bí ý tưởng. Cô liệt kê bao nhiêu kiểu thế rồi mà anh cứ luôn miệng không phải. Có chút bực bội, cô bắt đầu cao giọng với anh. “Kiểu này không phải, kiểu kia cũng không. Không lẽ anh muốn tiên nữ hạ phàm hay thiên thần giáng thế?” Liếc mắt nhìn xéo Vân, Khánh nói đầy khiêu khích. “Cô nghĩ tôi tìm người để mang về thờ hay gì? Có mà mang anh về thờ ấy. Hơi hé miệng, Vân vừa định nói liền thấy ngón tay trỏ của anh giơ lên ra hiệu cho cô dừng lại. “Đừng đoán mò nữa. Cô đoán ko nổi đâu.” Chỉ số IQ bị coi thường, Vân hếch cằm lên yêu cầu. “Vậy anh nói luôn đi, đừng để em phải đoán nữa.” Anh lại nhếch miệng cười đầy châm chọc. “Có nói ra cô cũng đâu thể biến thành được. Tôi không làm chuyện vô ích.” Bị chọc vào dây thần kinh hiếu thắng, Vân có chút tự ái. “Chưa thử làm sao biết? Anh nói đi, rốt cuộc là anh muốn kiểu phụ nữ nào?” Trước con mắt ngỡ ngàng của Vân, Khánh thản nhiên thốt ra tám chữ. “Quý phái ngoài đường, hoang dã trên giường.” Nghe xong, khuôn mặt Vân lập tức đỏ bừng.