
Thanh mai lại gặp trúc mã
Trấn Vân Tê có một truyền thuyết: nếu ai giữ được viên kẹo mạch nha đầu tiên mình nhận được, thì tình yêu sẽ theo kẹo mà ngọt cả đời. Lâm Yên – cô nàng lí lắc chuyên thêu khăn méo xệch, múa lân như hồ ly bị giẫm đuôi, chẳng biết từ lúc nào đã đem lòng thích người bạn từ thuở đồng niên – Tô Trạch, thầy giáo trẻ ôn nhu, nghiêm khắc mà tim lại mềm như kẹo đậu đỏ. Từ một viên kẹo mạch nha năm ấy, đến một túi gấm giữ lời hứa vụng về. Từ một lần nắm tay giữa đêm Trung thu, đến một lần ngập ngừng giữa ngã ba đời. “Nếu người từng tặng ta một viên kẹo… thì đời này ta nguyện giữ mãi bàn tay ấy.”

Nắng cuối hạ
Quá khứ, hiện tại và tương lai, ba khái niệm về thời gian tuy mơ hồ nhưng lại chứa đựng nhiều ý nghĩa. Những điều đã xảy ra trong quá khứ thì không thể thay đổi, những gì ở hiện tại phụ thuộc vào bản thân chúng ta, còn tương lai thì được dựng lên từ quá khứ và hiện tại. Chúng tưởng chừng như riêng biệt nhưng thực chất lại có mối liên hệ mật thiết. Điều này là hiển nhiên, tới mức con người ta cứ đắm chìm trong quá khứ hay mơ mộng viển vông tới tương lai mà bỏ quên hiện tại. Từng câu chuyện đã xảy ra trong quá khứ hay những câu chuyện được vẽ nên trong tương lai đều có điểm xuất phát từ hiện tại. Các nhân vật trong truyện đều có những sai lầm khác nhau trong quá khứ và ở cả hiện tại, nhưng thông qua sự giúp đỡ, sự sẻ chia và tình yêu thương mà tất cả đã được tha thứ và cùng nhau hướng tới một tương lai tốt đẹp hơn. Một vườn hoa sẽ có bông đẹp bông xấu nhưng bông nào cũng tỏa ngát hương thơm. Thông qua tác phẩm này mong rằng tất cả các bạn độc giả hãy luôn có những suy nghĩ tích cực và không ngừng cố gắng vươn lên trong cuộc sống.

Giấc mộng của tôi
Em bước vào cuộc sống tôi như mộng, Đến một lúc nào đó, vẫn phải tỉnh lại thôi!