
Tuyết phủ kín kinh thành
Lần đầu Phương Nghê gặp Đàm Tắc, cô vẫn là bạn gái của Tông Chính - bạn thân của anh. Cho rằng anh chỉ là nhân vật bên lề, cô không để ý nhiều, chỉ nói: "Nếu anh đã là bạn của A Chính, vậy em gọi anh là A Tắc nhé." Đàm Tắc khựng lại, chỉ nhìn cô đầy ẩn ý, ngón tay thon dài gẩy nhẹ tàn thuốc. Sau này, khi nghe loáng thoáng người ta nói về gia thế của anh, cô mới biết mình nông cạn đến mức nào. Đàm tiên sinh cao cao tại thượng, hiếm khi nể mặt người ngoài tầng lớp của mình, người ngoài bắt chuyện với anh đều theo thói quen khom lưng, còn anh thì không thèm liếc mắt. Vậy mà anh lại tặng cô quà, mấy lần ra tay giúp đỡ… Phương Nghê biết loại người như họ đã quen xã giao, vừa nguy hiểm lại vừa bạc tình, nhưng cô vẫn không nhịn được mà rơi vào lưới tình. Khi bạn trai cũ kết hôn, cô say rượu rồi mè nheo với anh. Đàm tiên sinh bận trăm công nghìn việc vẫn dành thời gian nghe cuộc điện thoại nhàm chán này của cô suốt một tiếng, sau đó cô ngại ngùng hỏi: "Có phải em làm phiền anh quá không?" Anh cười trầm: "Không phiền phức." Dường như còn rất hưởng thụ. Nhưng tai cô lại đỏ lên. Sau đó có lần, bạn bè hỏi về quan hệ của họ, cô ngượng ngùng nói: "Chỉ là bèo nước gặp nhau, không có quan hệ gì. Anh ấy chỉ là, chiếu cố em hơn một chút mà thôi." Biết đoạn tình cảm này sẽ không có kết quả, cô thu dọn hành lý chuẩn bị rời đi. "Theo tôi mấy năm trời. Không định đòi tôi cái gì sao?" Anh cười nhạt, cũng không ngăn cản, cứ như vậy nhìn thân hình bé nhỏ của cô gắng sức kéo vali hành lý, trên mặt không chút biểu cảm. Nhiều năm sau cô trở lại Bắc Kinh, chuyện gì cũng tránh né anh. Nhưng Bắc Kinh nói nhỏ không nhỏ, nói lớn không lớn, nếu muốn tiến thân, làm sao tránh được người như anh? Lãnh đạo có việc cầu cạnh anh, dâng lên một món đồ sứ tráng men xanh làm quà, giới thiệu rất lâu nhưng anh không thèm liếc mắt, hỏi một câu chẳng liên quan: "Không phải thích đồ sứ màu hồng sao, giờ lại mê cái này? Bao năm rồi gu thẩm mỹ chẳng thấy tiến bộ, ngược lại còn quay về với những thứ cũ kỹ." Lãnh đạo ngây ra một lúc, quay đầu nhìn về phía Phương Nghê. Phương Nghê im lặng một lúc mới ngẩng đầu, nhìn Đàm Tắc, nhưng anh không hề nhìn cô, trong mắt không còn chút thương tiếc nào như trước đây. Trước kia, chỉ cần cô rơi một giọt nước mắt, anh đều sẽ đau lòng rất lâu. Thể loại: Ngôn tình, hào môn thế gia, thiên chi kiêu tử, tinh anh trong ngành, dốc lòng, chính kịch. Nhân vật chính: Phương Nghê, Đàm Tắc

Hửng đông
“Xin chào. Thế giới có thất quan, con người có thất tình, cầu vồng có thất sắc, nhạc lý có thất âm. Có rất nhiều tổ hợp tạo thành con số bảy, nhưng tôi chỉ có một trong tên. Tôi là một lãng khách qua đường. Đời như gió. Nhân sinh như mộng. Bạn tôi là Tiểu Hắc.” “Thuận ta sống, nghịch ta chết. Nơi này không tồn tại thứ gọi là nhân nhượng.” *Trích đoạn 1: Chiều tà phủ lên đại nguyên màu đỏ hồng ảo mộng. Ánh nắng chạy theo thời gian, để lại đằng sau dáng dấp của màn đêm ẩn hiện. Lại qua một tuần trà, cả thôn làng đã hoàn toàn chìm trong bóng tối. Cuối con đường chính, đi qua hai ngôi nhà bị bỏ hoang, xuất hiện con hẻm nhỏ đen kịt sâu hút. Xung quanh yên tĩnh, tia sáng mỏng manh hắt qua khe hở của những ngôi nhà phía xa không đủ sức để mở đường. Trong hẻm nhỏ chật chội thỉnh thoảng vang lên những vụn âm thanh rời rạc, nghe ra chút quỷ dị khác thường. Sau vài tiếng sột soạt, bóng đen xuất hiện ở đầu con hẻm trong nháy mắt rồi mất hút vào màn đêm sâu tận. Không gian trả lại sự yên tĩnh. Qua nửa tuần hương, cánh cổng khuôn viên rộng nhất trong khu làng hơi hé ra rồi đóng lại, bóng dáng cô bé tầm chín mười tuổi chậm chạp tiến về phía cuối con đường theo ngọn đèn dầu vàng nhạt. Khi đi ngang qua con hẻm, sâu trong bóng tối lại truyền đến một âm nhanh mơ hồ. Vốn là tiếng động nhỏ nhưng trong không gian vắng lặng như tờ, tiếng chuông nghe đặc biệt rõ ràng. “Có người sao?” Một dòng máu đỏ trên nền đất chảy từ con hẻm nhỏ, cách chân cô bé một gang tay thì đọng lại. Loang dần. *Trích đoạn 2: Cô nói: “Nợ máu phải trả bằng máu. Thế nợ tình thì phải phá hủy trái tim sao?” Anh đáp: “Cát Ly, nhớ kỹ lời hôm nay em nói. Sống chết một đời, đừng bao giờ phản bội tôi.” ****** Một câu giới thiệu tóm tắt: Anh ấy không hiểu tình cảm là gì. Ngại quá, tôi cũng vậy. Lập ý: sinh tử không rời. Lời tác giả: Đừng tin những điều tôi viết. Càng đừng tin những gì bạn thấy. Bởi vì, trời đã hửng đông rồi. Sự thật ló rạng dưới ánh sáng, nhưng sự thật trong bóng tối mới thực sự là điều tôi muốn nói. Chú ý: Bối cảnh giả tưởng, không có thật.