Hửng đông
“Xin chào. Thế giới có thất quan, con người có thất tình, cầu vồng có thất sắc, nhạc lý có thất âm. Có rất nhiều tổ hợp tạo thành con số bảy, nhưng tôi chỉ có một trong tên. Tôi là một lãng khách qua đường. Đời như gió. Nhân sinh như mộng. Bạn tôi là Tiểu Hắc.” “Thuận ta sống, nghịch ta chết. Nơi này không tồn tại thứ gọi là nhân nhượng.” *Trích đoạn 1: Chiều tà phủ lên đại nguyên màu đỏ hồng ảo mộng. Ánh nắng chạy theo thời gian, để lại đằng sau dáng dấp của màn đêm ẩn hiện. Lại qua một tuần trà, cả thôn làng đã hoàn toàn chìm trong bóng tối. Cuối con đường chính, đi qua hai ngôi nhà bị bỏ hoang, xuất hiện con hẻm nhỏ đen kịt sâu hút. Xung quanh yên tĩnh, tia sáng mỏng manh hắt qua khe hở của những ngôi nhà phía xa không đủ sức để mở đường. Trong hẻm nhỏ chật chội thỉnh thoảng vang lên những vụn âm thanh rời rạc, nghe ra chút quỷ dị khác thường. Sau vài tiếng sột soạt, bóng đen xuất hiện ở đầu con hẻm trong nháy mắt rồi mất hút vào màn đêm sâu tận. Không gian trả lại sự yên tĩnh. Qua nửa tuần hương, cánh cổng khuôn viên rộng nhất trong khu làng hơi hé ra rồi đóng lại, bóng dáng cô bé tầm chín mười tuổi chậm chạp tiến về phía cuối con đường theo ngọn đèn dầu vàng nhạt. Khi đi ngang qua con hẻm, sâu trong bóng tối lại truyền đến một âm nhanh mơ hồ. Vốn là tiếng động nhỏ nhưng trong không gian vắng lặng như tờ, tiếng chuông nghe đặc biệt rõ ràng. “Có người sao?” Một dòng máu đỏ trên nền đất chảy từ con hẻm nhỏ, cách chân cô bé một gang tay thì đọng lại. Loang dần. *Trích đoạn 2: Cô nói: “Nợ máu phải trả bằng máu. Thế nợ tình thì phải phá hủy trái tim sao?” Anh đáp: “Cát Ly, nhớ kỹ lời hôm nay em nói. Sống chết một đời, đừng bao giờ phản bội tôi.” ****** Một câu giới thiệu tóm tắt: Anh ấy không hiểu tình cảm là gì. Ngại quá, tôi cũng vậy. Lập ý: sinh tử không rời. Lời tác giả: Đừng tin những điều tôi viết. Càng đừng tin những gì bạn thấy. Bởi vì, trời đã hửng đông rồi. Sự thật ló rạng dưới ánh sáng, nhưng sự thật trong bóng tối mới thực sự là điều tôi muốn nói. Chú ý: Bối cảnh giả tưởng, không có thật.