
Tôi khẽ chớp mắt, bỗng dưng cảm thấy má mình hơi nóng lên. Một cảm giác kỳ lạ len lỏi trong tim, vừa ấm áp vừa ngọt ngào như hương trà mật ong trong đêm lạnh.
“Anh có biết bây giờ là mấy giờ rồi không?” Tôi cố tình lảng sang chuyện khác, giọng pha chút trách nhẹ.
“Anh không biết.”
“Anh không muốn biết.”
Tôi phì cười. Minh Quân thật sự là kiểu người một khi đã lười biếng thì chẳng ai làm gì được.
“Vậy anh tính ôm em đến khi nào?”
Anh không trả lời ngay, chỉ khẽ cựa mình, rồi cúi đầu thì thầm bên tai tôi, giọng nói mang theo chút lười nhác nhưng lại dịu dàng đến lạ:
“Đến khi nào anh hết mệt.”
Tôi ngẩn người.
Minh Quân không nói những lời đường mật, cũng chẳng cần bất cứ câu chữ hoa mỹ nào, vậy mà từng câu từng chữ của anh lúc này lại khiến tôi mềm lòng.
Tôi lặng lẽ siết tay, ôm anh chặt hơn một chút.
“Vậy… nếu ngày nào anh cũng mệt thì sao?”
Minh Quân khẽ bật cười, giọng anh trầm ấm vang lên giữa không gian tĩnh lặng:
“Thì ngày nào cũng ôm em.”
Được rồi. Anh muốn ôm thì cứ ôm đi.
Tôi không giục anh buông ra. Cũng không nói thêm gì nữa. Chỉ lặng lẽ đứng yên, để anh có thể dựa vào, để anh biết rằng mình vẫn có một nơi để nghỉ ngơi giữa những ngày dài vất vả.
0/500
0 bình luận
Hãy là người đầu tiên bình luận cho Truyện này nhé!