
Tôi không biết vì sao, có lẽ do một cơn gió vô tình, hay chỉ vì một mùi đất sau cơn mưa mà tôi bỗng được trở về năm mười ba tuổi.
Một buổi trưa đầy nắng, con đường đất đỏ lại hiện ra, rẫy cà phê nghiêng mình trong gió, và những khuôn mặt bạn bè năm ấy vẫn còn nguyên vẹn trong ký ức — hồn nhiên, ồn ào, lấm lem đất mà rạng rỡ như nắng tháng sáu.
Lạ là, giữa khung cảnh cũ ấy, tôi vẫn mang tâm trí của người trưởng thành.
Tôi nghe tiếng cười của tụi nhỏ, thấy chính mình chạy nhảy trong đó — và bất giác nhận ra, người lớn trong tôi lại đang quan sát đứa trẻ mà mình từng là.
Có những điều năm ấy tôi chẳng hiểu, chỉ thấy vui. Giờ nhìn lại, lại thấy thương, thấy tiếc, thấy nhớ đến nhói lòng.
“Ngày tôi chạm vào vùng ký ức” là một hành trình ngược dòng — nơi người kể chuyện không chỉ nhớ, mà sống lại, giữa mâu thuẫn của hai tâm hồn trong cùng một thân thể:
một bên muốn chạy nhảy,
một bên chỉ muốn đứng yên và nhìn ngắm, sợ rằng nếu bước tới, tất cả sẽ tan biến.
Đó là câu chuyện không ồn ào, không kịch tính — chỉ là một ngày được chạm tay vào chính tuổi thơ của mình, để hiểu rằng có những điều tuy đã qua, nhưng chưa bao giờ mất.
0/500
0 bình luận
Hãy là người đầu tiên bình luận cho Truyện này nhé!

Trở thành tác giả