
Trong vô số thế giới, trong vô số cuộc đời, trong vô số lựa chọn... Ngài mãi mãi là ván cược lớn nhất cuộc đời tôi.
Tôi yêu sắc trắng, yêu mùa đông có tuyết bay, yêu cả mái tóc mềm mại của ngài. Đôi lúc chính tôi cũng không rõ, khi cái màu trắng tôi yêu là vì tôi yêu nó, hay vì tôi yêu ngài...
Tôi đã sống và đã yêu, yêu một mặt trời nơi xứ tuyết.
----
Ở một không gian khác, có một Quang tìm được mặt trời của cậu ấy. Cậu và ngài đã sống và đã chết, đã yêu và đã hận. Họ không tiếc nuối, cũng không hối hận. Họ đã bên nhau và xa nhau. Nhưng họ vẫn sẽ gặp lại, và lần nữa yêu nhau.
Ý chính: Không lãng quên quá khứ, không bỏ mặc hiện tại, không đánh mất tương lai.
0/500
0 bình luận
Hãy là người đầu tiên bình luận cho Truyện này nhé!