Dưới mái vòm cổ kính của Trường Nghệ thuật 'Cánh Hạc', nơi thời gian dường như được đo đếm bằng những nốt nhạc trầm bổng và những nét cọ chần chừ, Hạ An vẫn luôn là một họa sĩ lang thang. Cô không tìm kiếm ánh sáng rực rỡ của sân trường, mà lại say mê những góc khuất, nơi có thể thu nhặt những bóng đổ và sự tĩnh lặng vào khung tranh của mình.
Chiều hôm ấy, một thứ ánh sáng màu hổ phách hiếm hoi đã dẫn bước chân An lên khu gác mái bị lãng quên. Nơi ấy, người ta đồn đại, là một kho chứa của những mảnh vụn ký ức và những thanh âm chưa kịp bay xa. Cánh cửa gỗ sồi kẽo kẹt mở ra, mang theo mùi của giấy cũ, bụi thời gian và một chút hương hoa nhài khô héo.
Chương
10
Lượt đọc
0
Theo dõi
0
Đề cử
0