Bốn mùa thanh xuân
Khi hoa mơ đang chớm nở trên cành thì sinh mạng của Hạnh Xuân lại đến hồi kết. Căn bệnh tim bẩm sinh giày vò cô hơn nửa đời người, cuối cùng lại chẳng phải nguyên nhân khiến cô từ bỏ thế gian. Hạnh Xuân đã từng nghĩ, cuộc đời mình thật viên mãn cho đến khi trông thấy người chồng luôn săn sóc lại ôm hôn cô bạn thân nhất bên giường bệnh của cô. Sự phản bội to lớn này đã khiến Hạnh Xuân không sao chấp nhận nổi, đẩy cô đến bờ vực của cái chết. Và đúng như sự trông chờ của mọi người, nữ phụ trong câu chuyện luôn phải rời sân khấu để nhường chỗ cho nam nữ chính bày tỏ tình yêu. Hóa ra cả cuộc đời mấy chục năm chỉ là một thoáng chốc dưới ngòi bút của tác giả. Hạnh Xuân gần như phát điên khi biết được sự thật tàn khốc này: “Vì sao vận mệnh của tôi, phải do kẻ đó quyết định?”