
Mùa mận trắng ở làng Thượng Du
ta không biết mình đã đi bao xa. Cũng không rõ vì sao cỗ xe cứ lắc lư mãi như không dừng lại, giữa những cung đường gập ghềnh. Tay ta vẫn níu lấy tay bà vú, hơi ấm đó là thứ duy nhất ta còn nhận ra trong thế giới tối mịt của mình. ta mù từ sau đêm gia biến, sau trận sốt kéo dài. ánh sáng tắt dần như ngọn đèn dầu cạn, đến khi chỉ còn lại màu đen đặc quánh phủ lên tất cả. Sau biến cố ở kinh thành, ta là người duy nhất trong gia đình còn sống. Bà vú, người duy nhất trung thành đến cùng, đã dẫn ta chạy trốn. Họ nói vùng thượng du là nơi hiểm trở, nhưng cũng ít người lui tới. Ẩn thân ở đó, có lẽ sẽ an toàn. Chúng ta dừng lại trước một căn nhà gỗ cũ, có tiếng suối gần bên và mùi rêu phủ kín mái. Không ai đón tiếp, chỉ có người đàn ông dẫn đường bỏ lại chìa khóa rồi quay ngựa xuống núi. Bà vú nói với ta, giọng lạc đi vì mệt: “Tiểu thư, đây là nơi an toàn nhất rồi. vú… sẽ chăm sóc người.” ta gật đầu. Bà không biết, ta đã mất khái niệm về sự an toàn từ lâu rồi. Mười hôm sau, bà vú qua đời. Đêm đó, ta tự tay nhóm lửa, đốt cho bà nén nhang. ta ngồi cạnh tro tàn, tay siết chặt chiếc khăn lụa bà hay dùng. Từ hôm đó, ta sống một mình. Trong bóng ta. Với những ký ức không ai chia sẻ được.

Em muốn trốn cũng không thoát khỏi anh
Cô đã từng nghĩ cả cuộc đời mình cũng khó mà tìm được mảnh ghép còn lại, những tổn thương tình cảm mà hồi nhỏ cô đã trải qua khó mà có thể cho cô một niềm tin về một người thật sự yêu thương mình. Cho đến khi cô gặp được người ấy - người xuất sắc hơn cô về mọi mặt. Chính lúc ấy, cô mới nhận ra... dù mình có tìm thấy được mảnh ghép mình thích nhưng liệu có chắc mình đủ mạnh mẽ để nắm chắc nó hay không?