
Hà Vô Tường Niệm
“Ngày Tổ quốc khoác lên mình sắc đỏ rạng ngời, em gặp anh – người khiến những năm tháng sau đó chẳng thể bình thường trở lại.” Trước thềm kỷ niệm 50 năm ngày thống nhất đất nước, cả nước rộn ràng trong không khí lễ hội. Dương Hiểu Hà – một cô gái bình thường giữa muôn vạn người – cũng bị cuốn theo làn sóng ấy: say mê theo dõi từng buổi lễ, từng đoạn clip diễu binh rực rỡ sắc đỏ. Cho đến một khoảnh khắc trái tim cô hẫng một nhịp. Anh – một người lính Trung Quốc, đứng nghiêm trang trong đội danh dự. Gương mặt sắc lạnh, thần thái điềm tĩnh như tạc từ đá cẩm thạch. Nhưng chính vẻ đẹp ấy – lạnh lùng, nghiêm nghị, xa vời như ánh mặt trời – lại khiến Hiểu Hà không thể rời mắt. Và rồi, khi những đoạn hậu trường được lan truyền, cô phát hiện ra một khía cạnh hoàn toàn khác: một Trương Vân Tường cười ngây ngô, nhảy nhót hết mình bên đồng đội, thắng gấp suýt ngã, má bánh bao phúng phính lộ rõ – đáng yêu và gần gũi đến kỳ lạ. Không phải kiểu rung động bồng bột tuổi trẻ, mà là một thứ tình cảm pha trộn giữa ngưỡng mộ, tò mò và khao khát muốn bước gần hơn, muốn hiểu thêm về con người phía sau lớp quân phục ấy. Cô bắt đầu học tiếng Trung trở lại, nghiêm túc hơn. Cô muốn biết nhiều hơn, muốn trở nên giỏi giang hơn. Còn việc có thể gặp lại anh trong một dịp nào đó, ở một vị trí đủ bình đẳng – đơn giản là một lý do đẹp để cô không bỏ cuộc. Hiểu Hà từng nghĩ, có những người chỉ cần nhìn từ xa cũng đủ khiến ta cảm thấy thế giới rộng lớn này đáng để bước ra. Nhưng rồi, cô tự hỏi: nếu một ngày mình đủ mạnh mẽ để tiến gần hơn – thì sẽ thế nào? ✨ Hiểu Hà có thể gặp lại Trương Vân Tường – người đã khiến cô thay đổi cả hướng đi cuộc đời? Liệu nỗ lực thầm lặng ấy có đưa cô đến gần được với ước mơ? Mời độc giả cùng đồng hành với hành trình trưởng thành – và cả rung động đầu đời – trong “Hà Vô Tường Niệm.”

Thiên Mộc Bách Trà
Năm 14 tuổi, Mộc Trà phải tận mắt chứng kiến mẹ ruột mình bị bắt tạm giam vì tội tàng trữ chất cấm trái phép. Hai tháng sau, cô nghe được tin bản thân không phải là con gái ruột thịt của Viện trưởng Đình, người anh trai luôn yêu thương che chở cho cô cũng không có cùng dòng máu với mình. Năm 24 tuổi, cô trở thành bác sĩ thực tập tại Từ Tâm, nơi có anh trai và cả người cha đã lâu không gặp của cô ở đó. Năm 27 tuổi, cô từ bỏ công việc của mình tại Từ Tâm để cầu mong cứu chữa trái tim đã bị vò nát của mình. Mộc Trà đã trải qua thương tổn mất đi người thân, mất đi gia đình, có nhà mà không thể nhận. Cô mang trong mình một nỗi đau day dứt nhất, cũng mang trong mình một sứ mạng thiêng liêng nhất - là cứu người. Nhưng một lần nữa số phận lại ép cô, phải cứu người mình muốn giết, lỡ yêu người mình đã hận. ~~~~~~~~~~~~~~ Giữa hàng ngàn đứa trẻ được sinh ra ngày hôm đó, anh là một trong những đứa bé bị sinh thiếu tháng. Giữa hàng ngàn người mẹ có thể ôm đứa trẻ mình sinh ra vào lòng để cho nó uống những giọt sữa đầu tiên, thì mẹ anh lại phải vào phòng cấp cứu lần hai vì mất quá nhiều máu. Rồi họ cũng chẳng thể nhìn thấy nhau dù chỉ một lần, dù là chỉ một giây. Ba gọi anh là Thiên Bách, mong anh cao lớn khỏe mạnh, mong anh kiên định vững vàng vươn đến trời xanh. Năm 18 tuổi, anh quyết định thi vào Học viện Lục quân dưới sự cho phép và dẫn dắt của cha mình, Trung tá Thường. Năm 19 tuổi, cha mất trong khi làm nhiệm vụ, Bách quyết định chuyển sang Trường Sĩ quan Đặc công. Năm 32 tuổi, anh đã ở Tam Đại được sáu năm. Kiên trì thầm lặng bao nhiêu năm anh cũng nắm được tình hình, biết được người mình cần bắt, nhắm đúng việc mình cần làm, nhưng lại lỡ yêu sai một người. Vì người đó, kế hoạch của anh đổ bể, đã không thể bắt được trọn ổ còn suýt mất đi tính mạng. Cho dù mạng này là người đó giữ cho anh thì anh cũng đã thề rằng, cả đời cũng sẽ không liên hệ với bác sĩ nữa. ~~~~~~~~~~~~~~ Cả hai đã tổn thương quá nhiều, cũng đã mất đi không ít, định mệnh để họ gặp nhau liệu có phải là để giúp họ chữa lành hay chỉ để dứt khoát một lần lấy đi của họ tất cả niềm tin, tất cả hy vọng và cả một đời?