Thể loại
Trạng thái
Số chữ
Truyện liên quan đến từ khóa “Chữa lành tâm hồn”
Sắp xếp
Mới nhất Cũ nhất
Lượt đọc
Giấc mơ của kẻ không còn muốn thức dậy
View book View book

Giấc mơ của kẻ không còn muốn thức dậy

Lớn lên, tôi nghĩ mình sẽ thoát khỏi căn nhà đó. Nhưng hóa ra, tôi chỉ chuyển từ một chiếc hộp ngột ngạt sang một chiếc hộp khác có cửa khóa bằng chìa. Tôi đi làm đúng giờ. Trưởng phòng không nhớ tên tôi. Đồng nghiệp chỉ nhắn tin để hỏi file. Mọi người thích gọi tôi là “con bé kia”. Tôi không nhớ đã bao lần đứng trên cầu vượt, nhìn xe chạy dưới chân, và nghĩ về một cú ngã.

1 chương
Hoàn thành
Lời khai của kẻ chưa từng sinh ra
View book View book

Lời khai của kẻ chưa từng sinh ra

Tôi là mã 1739. Tôi không có hình hài. Không có nhịp tim. Không có hơi thở. Tôi chỉ là một chuỗi ý thức lơ lửng giữa vô vàn lựa chọn. Tôi tồn tại trong hàng chờ đầu thai – nơi mỗi sinh linh được quyền xem trước cuộc đời mình… trước khi quyết định có muốn bước vào đó hay không. Hôm nay đến lượt tôi. Tôi là sinh linh thứ mười hai trong danh sách đợi. Và đây là lời khai cuối cùng – của một kẻ có thể chưa bao giờ được sinh ra.

1 chương
Hoàn thành
Mùa mận trắng ở làng Thượng Du
View book View book

Mùa mận trắng ở làng Thượng Du

ta không biết mình đã đi bao xa. Cũng không rõ vì sao cỗ xe cứ lắc lư mãi như không dừng lại, giữa những cung đường gập ghềnh. Tay ta vẫn níu lấy tay bà vú, hơi ấm đó là thứ duy nhất ta còn nhận ra trong thế giới tối mịt của mình. ta mù từ sau đêm gia biến, sau trận sốt kéo dài. ánh sáng tắt dần như ngọn đèn dầu cạn, đến khi chỉ còn lại màu đen đặc quánh phủ lên tất cả. Sau biến cố ở kinh thành, ta là người duy nhất trong gia đình còn sống. Bà vú, người duy nhất trung thành đến cùng, đã dẫn ta chạy trốn. Họ nói vùng thượng du là nơi hiểm trở, nhưng cũng ít người lui tới. Ẩn thân ở đó, có lẽ sẽ an toàn. Chúng ta dừng lại trước một căn nhà gỗ cũ, có tiếng suối gần bên và mùi rêu phủ kín mái. Không ai đón tiếp, chỉ có người đàn ông dẫn đường bỏ lại chìa khóa rồi quay ngựa xuống núi. Bà vú nói với ta, giọng lạc đi vì mệt: “Tiểu thư, đây là nơi an toàn nhất rồi. vú… sẽ chăm sóc người.” ta gật đầu. Bà không biết, ta đã mất khái niệm về sự an toàn từ lâu rồi. Mười hôm sau, bà vú qua đời. Đêm đó, ta tự tay nhóm lửa, đốt cho bà nén nhang. ta ngồi cạnh tro tàn, tay siết chặt chiếc khăn lụa bà hay dùng. Từ hôm đó, ta sống một mình. Trong bóng ta. Với những ký ức không ai chia sẻ được.

3 chương
Hoàn thành
Giấc mộng thời niên thiếu
View book View book

Giấc mộng thời niên thiếu

Nếu như được sống lại một thuở niên thiếu, bạn có muốn viết lại câu chuyện đã cũ nào không? Năm tháng mênh mông, đời người ngắn ngủi, xuân đến vạn vật sinh sôi, đông sang bao trùm giá rét, thời gian đã lấy đi của chúng ta rất nhiều thứ... Thậm chí “thời gian có thể lấy đi tất cả, nhưng làm sao có thể lấy hết ký ức của chúng ta. Rồi một mai mái tóc hóa bóng râm, ta lại hoài niệm giấc mộng thời niên thiếu. Mai Tuyết Sương, là giáo viên dạy văn cũng ngót nghét mười năm. Học trò thường gọi cô là Sương pháp sư, bởi không có chiêu gian lận nào của bọn trẻ mà cô không bắt được cả, chiến thuật: nhất liếc, nhì xoay, tam quay, tứ chép; thời đi học Sương xài mòn rồi. Nói vậy thôi, chứ cô làm giáo viên là dựa vào thực lực chém gió trên những trang giấy và một tâm hồn còn lắm mơ mộng đó nha. Giấc mộng thời niên thiếu - tựa như một bức thư mà Tuyết Sương gửi những bạn trẻ đang du hành trên con đường theo đuổi ước mơ, đang loay hoay trên chính cung đường thanh xuân. Một lời tâm tình dịu dàng, nhằm xoa dịu những tăm tối bão giông, thắp sáng những vì sao hy vọng. Chúc mọi ước nguyện đều chắp cánh bay cao, tỏa sáng như ánh dương rạng rỡ.

27 chương
Hoàn thành