
*“Vạn vật có linh, thiên địa hữu đạo. Nhưng nếu… thiên đạo cũng chỉ là một chiếc lồng vô hình, thì kẻ nào dám phá nó mà đi?”*
Có một lời đồn cổ xưa truyền tụng trong cõi tu chân:
**Vào đúng canh ba, nếu có kẻ sinh ra dưới trời không sao, đất không động, linh khí không chuyển, thì đó chính là đứa con bị thiên đạo từ chối.**
Nhưng nếu đứa trẻ đó… ngẩng đầu nhìn trời mà không cúi đầu trước số mệnh, thì cũng là người duy nhất có thể chạm đến cội nguồn của vạn đạo.
**Lạc Trần** – một đứa trẻ được sinh ra giữa đêm không sao, mang ánh mắt khác người từ khi còn trong tã lót.
Hắn không có linh căn, không có khí vận, không được trời ban thiên phú – nhưng đôi mắt hắn dường như nhìn xuyên mây mù, thấy được thứ gì đó… **bên ngoài vòng xoay luân hồi.**
Từ một thôn nhỏ trong dãy Tử Vân, hắn bước ra giữa dòng chảy số phận:
– gặp những kẻ bước ra từ quá khứ đã bị chôn vùi,
– chiến đấu với những sinh linh cổ xưa sống dưới lớp bụi lịch sử,
– và lắng nghe thanh âm của đạo pháp đến từ thời viễn cổ.
Khi thiên đạo đóng cửa với hắn, hắn không đập cửa… mà **tự tạo ra con đường mới, vượt qua những tầng trời mà chưa ai từng chạm tới.**
**"Thiên đạo có giới hạn, nhưng tâm đạo… là vô tận."**
P/s: Này là tác phẩm đầu tay của mình viết, có gì thiếu xót mong mọi người góp ý
0/500
0 bình luận
Hãy là người đầu tiên bình luận cho Truyện này nhé!