
Hắn đã cho ta biết thế nào là thương một người đến quặn thắt ruột gan, là nhung nhớ một người đến nửa đêm chẳng ngủ. Từ buổi đầu chạm mặt giữa hỗn loạn nhân, quỷ, tiên, ma, để rồi một nghìn năm sau lòng ta vẫn chưa dứt nổi vấn vương với hắn.
Ta say mê sự tĩnh lặng như trăng non nơi hắn, cũng bị ánh mắt dịu dàng tựa suối ngầm kia níu giữ. Nếu đã là duyên do ông Tơ bà Nguyệt se thành, chỉ e có tránh cũng chẳng tránh được. Vậy thì… cứ để ta với hắn quấn lấy nhau một đời. Dẫu là bãi bể nương dâu thì ta chỉ cần được nắm tay hắn đi hết kiếp này, nguyện một lòng quyết không hối hận.
0/500
0 bình luận
Hãy là người đầu tiên bình luận cho Truyện này nhé!