
Có những chuyện không ai kể lại. Có những người, ta gặp chỉ một lần, nhưng bóng dáng họ như theo mình qua hết bao năm tháng.
Và có những đêm… không biết là mơ hay là thực, ta thấy mình bước lên một sân khấu xưa, nơi ánh đèn dầu mờ đục, tiếng đàn tranh khẽ rung, và một người đang ngồi hát bằng tiếng lòng của một kiếp nào đã lỡ. Truyện này là một giấc mộng như thế.
Một gánh hát rong về ngang vùng quê nhỏ. Một vai đào nương cất tiếng ca giữa trời đất. Một ánh mắt chạm vào một ánh mắt… để rồi từ đó, những câu hát chưa tròn, những đoạn tình chưa dứt, những linh hồn chưa siêu thoát bắt đầu sống lại—trên sân khấu, trong giấc ngủ, và cả trong tim người đọc.
Nếu có lúc nào đó bạn thấy lòng mình chùng xuống khi đọc đến một câu ca, một vạt áo, hay một ánh nhìn—xin hãy nhẹ tay mà lật tiếp trang sau.
Vì biết đâu, người đang chờ lời kết ấy… chính là bạn.
0/500
0 bình luận
Hãy là người đầu tiên bình luận cho Truyện này nhé!