Tôi nhận ra em ngay bởi bộ đồ màu tím mà em đang mặc trên mình, tôi cứ vô thức mà lao đến ôm chầm lấy em như điên dại. Em bị trúng tới năm viên đạn, em mong manh yếu ớt như thế mà lũ ác ôn kia cũng không bỏ qua cho em. Em đang nằm trong vòng tay tôi chẳng hề nhúc nhích, em cứ bất động như thế mặc kệ cho tôi đang tha thiết cầu xin em tỉnh lại, em vẫn vô tâm như vậy, vẫn lặng im xé nát tâm can tôi. Con tim tôi đau quá, chưa bao giờ tôi thấy mình đáng thương như lúc này, nỗi đau này quá lớn, lớn đến nỗi không biết bao nhiêu thời gian nữa mới có thể lấp đầy. Tôi òa khóc, tôi khóc to lắm, tiếng khóc của tôi vang đi xa phá vỡ cái khoảng không gian vốn dĩ rất bình yên kia.
Bình luận
0/500
0 bình luận
Hãy là người đầu tiên bình luận cho Truyện này nhé!
Có thể bạn thích