Truciumatcha

truciumatcha

Số truyện 1
Người theo dõi 120
Đề cử 12
Theo dõi

Giới thiệu

Tôi ở đây với châm ngôn: 'Tác giả không chịu viết thì tự em viết"

Truyện của tôi

Vốn dĩ chỉ có em
View book View book
/ Thương Dận x Hạ Ngôn Mạt / Ngày thứ ba sau khi Hạ Ngôn Mạt rời đi. Biệt thự Nam Dương. “Vẫn không tìm được tin tức của cô ấy?” “Gia chủ, tôi đã tìm kiếm suốt hai ngày, chỉ tra được số hiệu máy bay đưa Hạ tiểu thư đến biên giới, là của Bà Thương. Từ lúc hạ cánh xuống sân bay biên giới thì không thể tra thêm được gì nữa.” Thương Dận toàn thân tỏa khí lạnh, đầu lông mày nhíu chặt rồi lại giãn ra, thở dài: “Thật sự không thể tra được gì khác sao?” Thanh Lôi im lặng vài giây, sau đó từ tốn nói: “Gia chủ, nếu đã là bà Thương ra tay giúp đỡ thì chúng ta không thể làm khác được. Dù gì bà ấy cũng là mẹ nuôi của cô Hạ, anh không cần quá lo lắng.” Anh ngồi đó, như hòa làm một với màn đêm, đáp lại lời Thanh Lôi, dáng vẻ bình tĩnh bao nhiêu thì giọng nói phát ra lại có bấy nhiêu khổ sở: “Mẹ sẽ đảm bảo an toàn cho cô ấy. Tôi biết, nhưng người mình đặt trên đầu quả tim đến ôm chặt một chút cũng sợ cô ấy ngạt thở bây giờ đang không biết phải chịu đựng những gì ở vùng đất vốn dĩ đã chẳng an toàn kia, có thể không lo lắng sao?” “Nếu cô ấy là đoá hoa bá vương thì chúng tôi sẽ sát cánh bên nhau, giống như ba mẹ tôi đã từng, nhưng cho dù cô ấy có lớn lên trở thành một đóa bách hợp ngây thơ tôi cũng nguyện dang tay che chở cô ấy cả đời." ----------------------------------------------- Ngày bảy tháng tám. Trời mưa. Thương Dận cầm ô đứng thật lâu ở sảnh chờ sân bay, đợi một người đã lỡ hẹn. Nam Dương mùa thu tháng chín, trời nắng đẹp. Người có tình đã về bên nhau. ---------------------------------------- Đây là người cô yêu thích, người che chở cô từ khi còn bé thơ, người đã dẫn cô đến trước tấm gương rồi nói - Cô gái anh thích có dáng vẻ như vậy-, cũng là người cô chấp nhận chôn vùi ba năm thanh xuân ở biên giới để đổi lấy một đời cạnh bên. Đây là Mạt Mạt của anh, Mạt Mạt bằng xương bằng thịt chứ không phải bóng dáng trong bức ảnh lạnh lẽo mà anh hay đặt ở chiếc đầu giường. Đây là người anh yêu, yêu hơn bản thân mình. Đây là người anh chờ suốt ba năm. Vất vả tìm kiếm, vất vả nhớ mong, vất vả đau lòng. Cô trở về rồi. Mạt Mạt của anh trở về rồi… Nam Dương hôm nay nắng rất đẹp. Người có tình đã về bên nhau.

Chương

34

Lượt đọc

20,3K

Theo dõi

237

Đề cử

12