Có hay, những năm đầu thập niên 30 của thế kỷ trước, cái người ta nhớ đâu chỉ có vẻ hào nhoáng sầm uất của chốn Hà Thành này, người ta còn nhớ đến danh “Giai nhân Hà Thành” của cô.
Cô đẹp, đẹp lắm, làm bao kẻ si mê.
Dẫu vậy, đời này của cô cũng bạc lắm, lúc tuổi xuân xanh sống trong nhung trong lụa, quý ông học hàm học vị cao, công tử hào hoa hay văn nhân - ký giả đa tình có ai mà không say mê, thế mà lúc trải chiếu nằm ngang lại chẳng thấy giọt nước mắt của ai tìm đến.
Tiếc thay cho cái kiếp hồng nhan mà bạc phận.
Và rồi, một đời giai nhân ấy, mộng là chốn dung thân để gửi mọi nỗi niềm.
(Truyện lấy cảm hứng từ giai nhân Hà Thành, có nhiều tình tiết thêm vào là hư cấu, không lấy đó là căn cứ lịch sử)
Chương
24
Lượt đọc
841
Theo dõi
22
Đề cử
14