Người ta thường nói mối tình thầm mến thời học sinh luôn đẹp đẽ và lãng mạn như những búp sen non thẹn thùng ẩn hiện trong làn nước. Nhưng riêng Bình An lại cảm thấy nó đắng chát và dày vò như bát thuốc Bắc mà mẹ cô thường uống vậy.
Chẳng ai hay biết, ngoài vầng trăng ấm áp trên trời luôn soi sáng con đường cô đi ra thì vẫn còn một vầng trăng khác. Đó là vầng trăng chỉ thuộc về riêng cô, là câu chuyện cổ tích đẹp đẽ cô âm thầm vẽ lên và cất giấu nó trong một thế giới bí mật chỉ riêng mình cô được thấy.
…
Vào một ngày nào đó, anh bỗng dùng giọng điệu rất tò mò hỏi cô: “Cậu gọi lớp phó học tập là gì?”
Bình An không hiểu, nhưng vẫn trả lời: “Thì gọi tên.”
“Thế lớp phó văn thể mỹ thì sao?”
Bình An: “Cũng vậy.”
Nghe vậy, anh nghiêng đầu, nhìn sâu vào mắt cô, nói ra suy nghĩ trong lòng: “Thế sao cậu lại luôn gọi tớ là lớp trưởng? Quan hệ chúng ta xa lạ vậy à?”
Bình An không biết phải đáp lại thế nào, bởi vì cô cho rằng đó là một ranh giới, một cột mốc để cô giữ chặt mình, không cho bản thân tiếp tục bước tiếp về lãnh địa của anh. Lãnh địa của anh là một tòa thành đẹp đẽ và huy hoàng, còn nơi cô nên ở, chỉ là một vùng đất hẻo lánh cằn khô, không nên có người bước vào…
Chương
11
Lượt đọc
19
Theo dõi
1
Đề cử
0