Nước biển lạnh ngắt len vào từng ngón chân, sóng cuộn tròn như thì thầm điều gì đó đã quên từ lâu. Cô gái tóc ngắn mặc chiếc váy mỏng, tay nắm lấy một hình bóng cao lớn bên cạnh – không phải người, cũng không phải mộng. Là một linh hồn? Một ký ức? Hay chỉ là điều gì đó chưa từng được gọi tên?
Họ bước chầm chậm trong làn nước, không ngoái đầu lại, như thể thế gian phía sau đã hoàn toàn tan biến. Chỉ còn biển đêm, ánh trăng lặng lẽ chiếu sáng con đường dẫn đến chân trời xa – nơi kết thúc của nỗi buồn và có lẽ, là nơi bắt đầu của một điều gì đó khác.
Không ai biết họ đi đâu. Chỉ biết rằng, khoảnh khắc ấy – hai bóng người lặng lẽ tay trong tay giữa biển khơi – đẹp đến nao lòng, và buồn như một giấc mơ không bao giờ thức dậy
Chương
5
Lượt đọc
1
Theo dõi
2
Đề cử
0