Cơn mưa đầu mùa vừa mát mẻ vừa trong làng như đang gội rửa tất cả những muộn phiền của tháng năm vất vả, đau khổ vì một thứ gọi là tình yêu, và một cuộc hôn nhân lầm lỗi, dù biết bản thanh đã yêu sai người nhưng cô vẫn không hối hận vì đã dành cả thanh xuân tươi đẹp của mình khi được ở bên cạnh anh, thời thanh xuân chưa nói lại là những nỗi niềm khó nói thành lời, và những giấc mơ đẹp mà hai người đã cùng nhau viết ra, nuối tiếc hi vọng để rồi chính đoạn đường cô bước đi chỉ toàn là những nước mắt và những vết thương khó lành, giọt nước đã tràn đến miệng ly thì có thể nào cứu vãn được nữa hay không, thời gian đã giúp cô trả lời tất cả, một chút nữa thôi anh đã biết tất cả những tình cảm thật lòng mà cô đã hết lòng chỉ dành cho một mình anh.
- Hôm nay anh lại về nhà trễ.
Hoàng Quân nhìn sang người vợ đã ngồi ở sofa đợi chờ mình quay về suốt cả đêm dài, ánh mắt của Thiên Ngọc đầy những đau thương và những vụn vỡ trong cuộc sống hôn nhân mà cô đang trải qua.
- Anh xin lỗi, vì hôm nay có một cuộc gặp đối tác nên anh uống hơi nhiều quên cả giờ giấc, sau này em cứ ngủ trước đi đừng chờ đợi anh làm gì cho phiền lòng.
Bàn tay của Thiên Ngọc nắm chặt mép váy của mình, tại sao cô lại phải chịu đựng những chuyện như thế này, dường như nó đã trở thành một thói quen khó bỏ, chỉ lo lắng cho anh chờ đợi anh nhưng anh vẫn không có chút gì gọi là động lòng, thay vào đó là những lời ngụy biện hoa loa cho qua chuyện, Thiên Ngọc đứng lên đi đến đối diện với Hoàng Quân ánh mắt chứa đầy nỗi thống.
Chương
10
Lượt đọc
78
Theo dõi
3
Đề cử
0