Tuổi mười bảy, có những người lặng lẽ bước vào đời ta, tưởng chỉ thoáng qua, nhưng rồi lại hóa thành vệt nắng in sâu trong ký ức.
Nam Trình — cậu thiếu niên rời thành phố, trở về vùng quê nhỏ giữa mùa hạ nắng rát, mang theo những nỗi buồn giấu kín và một trái tim từng tổn thương. Hạ Miên — cô gái nơi miền quê yên ả, với nụ cười rạng rỡ, đôi mắt trong veo và chút bướng bỉnh khiến cậu vừa thấy khó chịu, vừa chẳng thể rời mắt.
Họ gặp nhau vào một mùa hạ rực nắng, bắt đầu bằng những trận cãi vặt ngây ngô, những hiểu lầm vụn vặt. Nhưng rồi, từ những buổi học nhóm, những chiều tan trường trú mưa, từ cái nhìn lén, tình cảm trong trẻo ấy cứ thế lớn dần — dịu dàng mà sâu lắng.
Giữa con đường làng phủ đầy hoa, giữa tiếng cười trong veo của những người bạn bên cạnh, họ từng nghĩ mùa hạ ấy sẽ kéo dài mãi mãi.
Mùa hạ ấy đã từng rực rỡ. Nhưng khi mùa hạ qua đi, họ có đủ can đảm giữ lấy điều trân quý nhất đời mình?
Chương
17
Lượt đọc
23
Theo dõi
1
Đề cử
0