Trích đoạn:
Nữ diễn viên Trúc Vân trong vai cô gái si tình nhìn anh chớp chớp.
“Em biết, anh vẫn độc thân. Anh làm bạn trai em nhé? Em đảm bảo sẽ không nhìn người đàn ông nào khác ngoài anh.”
Éc, hình như hơi lố rồi. Vân tự mắng chính mình. Thôi không sao, kệ đi. Chỉ cần chọc cho anh ấy vui vẻ là được.
Lúc này Khánh rất muốn đưa tay lên che mặt và lặng lẽ đi ra khỏi nơi này. Không hiểu cô lên mạng tra google hay học được ở đâu mà lại tuôn ra mấy câu thả thính vừa quê mùa, vừa lạc hậu thế không biết.
Chán chẳng buồn phản ứng, Khánh tiếp tục im lặng. Nhưng Vân nhất quyết không chùn bước, thừa thắng xông lên.
“Im lặng là đồng ý. Coi như anh chấp nhận rồi nhé?”
Nói xong cô cười híp mắt, khoe cái lúm đồng tiền sâu hoắm bên má phải, sâu tới mức Khánh cảm thấy mình đã rơi tọt xuống đó, không ngóc đầu lên được nữa rồi.
“Tôi không chấp nhận, cũng chưa hề đồng ý.”
Cuối cùng anh cũng phản ứng lại được một lần, nhưng lại là buông ra một câu nghe rất ghét bỏ. Vân trề môi, hỏi vặn.
“Vì sao? Em xinh đẹp, có tài, nhiều tiền, lại rất biết cách pha trò khiến người khác vui vẻ. Làm bạn trai em, anh nhất định không thiệt thòi đâu.”
Xoay xoay ly nước trên mặt bàn, Khánh ngẩng đầu nhìn cô nói rất nghiêm túc.
“Tôi không thích phụ nữ lừa đảo.”
Bang. Vân như bị gõ một búa vào đầu, đau điếng.
Con sư tử đực này lại đến giờ khó ở hay gì vậy? Đang vui vẻ tự dưng mang cái đề tài cấm kỵ đó ra là sao?
“Thế anh thích phụ nữ kiểu gì?”
Khánh ngước mắt nhìn cô rồi lại nhìn xuống ly nước.
Vân không kiên nhẫn, hỏi tiếp.
“Trẻ trung ngây thơ?”
Lần này Khánh rất nhanh liền trả lời.
“Không phải.”
“Chín chắn nghiêm túc?”
“Không.”
“Quyến rũ gợi tình?”
Khánh bật cười.
“Càng không.”
Vân bắt đầu bí ý tưởng. Cô liệt kê bao nhiêu kiểu thế rồi mà anh cứ luôn miệng không phải. Có chút bực bội, cô bắt đầu cao giọng với anh.
“Kiểu này không phải, kiểu kia cũng không. Không lẽ anh muốn tiên nữ hạ phàm hay thiên thần giáng thế?”
Liếc mắt nhìn xéo Vân, Khánh nói đầy khiêu khích.
“Cô nghĩ tôi tìm người để mang về thờ hay gì?
Có mà mang anh về thờ ấy.
Hơi hé miệng, Vân vừa định nói liền thấy ngón tay trỏ của anh giơ lên ra hiệu cho cô dừng lại.
“Đừng đoán mò nữa. Cô đoán ko nổi đâu.”
Chỉ số IQ bị coi thường, Vân hếch cằm lên yêu cầu.
“Vậy anh nói luôn đi, đừng để em phải đoán nữa.”
Anh lại nhếch miệng cười đầy châm chọc.
“Có nói ra cô cũng đâu thể biến thành được. Tôi không làm chuyện vô ích.”
Bị chọc vào dây thần kinh hiếu thắng, Vân có chút tự ái.
“Chưa thử làm sao biết? Anh nói đi, rốt cuộc là anh muốn kiểu phụ nữ nào?”
Trước con mắt ngỡ ngàng của Vân, Khánh thản nhiên thốt ra tám chữ.
“Quý phái ngoài đường, hoang dã trên giường.”
Nghe xong, khuôn mặt Vân lập tức đỏ bừng.
Chương
23
Lượt đọc
24
Theo dõi
0
Đề cử
0