
“Thanh xuân đẹp tựa giấc mơ” là một tác phẩm được viết trong khoảng thời gian đặc biệt khoảng lặng giữa mùa chia tay và những ngày đếm ngược đến kỳ thi quan trọng nhất đời học sinh. Tôi viết tác phẩm này không phải để ca ngợi một thành công nào đó, mà để chạm đến những điều rất thật đôi khi mơ hồ, đôi khi vỡ vụn nhưng vẫn đẹp đến nghẹn ngào.
Tác phẩm là hành trình 10 chương, nối dài từ những buổi chiều đầy mộng tưởng tuổi học trò cho đến những khoảnh khắc người trẻ chạm ngưỡng thất bại, lặng lẽ hỏi lại chính mình:“ Liệu ước mơ có đáng giá bằng cả những lần ta gục ngã?” Nhưng tôi tin: có
Là một học sinh chuyên Văn, tôi không viết bằng ngôn từ hào nhoáng, cũng chẳng cần kết thúc có hậu. Tôi viết bằng cảm xúc thật những lần lặng lẽ khóc trong lớp học khi không thể giải được một bài văn, những lần muốn bỏ cuộc vì điểm số, vì kỳ vọng, vì cảm giác không đủ tốt giữa một tập thể quá giỏi giang.
Nhưng chính trong những lần ấy, tôi nhận ra: Thanh xuân dù gãy gánh , vẫn là điều đẹp đẽ nhất mà chúng ta từng có.
“Thanh xuân đẹp tựa giấc mơ” không kể về một người, mà là về chúng ta những học sinh lớp 12 đang bước qua đoạn cuối của tuổi trẻ, với biết bao mộng mơ, áp lực, dở dang…
Ở đó có ánh mắt của thầy chủ nhiệm khi dặn dò lần cuối .Có lời cổ vũ thầm lặng giữa những đứa bạn cạnh nhau từ lớp 10.Dưới mái trường THPT Chuyên Vĩnh Phúc, thanh xuân được khắc lên từng trang lưu bút, từng tán bằng lăng, từng tiết học Văn kéo dài đến chiều muộn. Đó là nơi mà những tâm hồn yêu chữ nghĩa từng say mê với một câu thơ, từng bật khóc vì một bài kiểm tra điểm kém, từng dốc cạn mình cho một giấc mơ đại học và cũng từng đứng giữa vỡ mộng để học cách lớn lênTuổi trẻ là hành trình của những lần bắt đầu và cả những lần đổ vỡ. Ta lớn lên bằng những giấc mơ, bằng cả những vết xước không tên, bằng những niềm tin từng tưởng sẽ không bao giờ mất đi. Nhưng rồi sẽ có lúc, giữa ngã rẽ cuộc đời, ta buộc phải đối diện với một câu hỏi chẳng dễ dàng: Điều gì sẽ còn lại sau những giấc mơ tan vỡ?
“Ngày mai rồi sẽ khác, nhưng hôm nay là của chúng ta” là lời thủ thỉ lặng lẽ của một người trẻ từng tin vào những điều đẹp đẽ và cũng từng ngã gục vì chính những điều ấy. Tác phẩm không dựng lên những nhân vật phi thường, cũng chẳng viết về ánh hào quang rực rỡ. Mà chỉ là những trang viết của một người đã từng sống hết mình giữa sân trường đầy nắng, đã từng gửi gắm ước mơ qua từng bản thảo bị trả lại, đã từng im lặng trước lời từ biệt không kịp nói, và đã từng muốn từ bỏ vì cảm thấy mình không đủ tốt cho bất kỳ điều gì. Lấy bối cảnh tại mái trường THPT Chuyên Vĩnh Phúc , nơi mỗi góc hành lang, mỗi ngày mùa xuân, mỗi buổi chiều cuối năm đều lưu giữ một phần ký ức tác phẩm là lát cắt chân thực về tuổi trẻ: có khát vọng và ngờ vực, có đam mê và thất bại, có cả những khoảng lặng đau đến thắt lòng nhưng cũng đầy dịu dàng. Tác phẩm này dành cho những ai từng mộng mơ nhưng rồi nhận ra: không phải giấc mơ nào cũng có thể chạm tới. Nhưng chính trong khoảnh khắc tan vỡ ấy, ta học được cách đứng dậy, học được cách yêu thương bản thân không phải vì đã làm được điều phi thường, mà vì đã dám sống thật với chính mình.Tuổi trẻ không phải là để an phận, mà là để bước đi, để tìm kiếm, để vấp ngã và để trưởng thành. Dẫu có thể ngày mai sẽ khác, thì hôm nay vẫn xứng đáng được sống trọn vẹn một mùa xuân chưa bao giờ lụi tàn .Tuổi trẻ là hành trình của những lần bắt đầu và cả những lần đổ vỡ. Ta lớn lên bằng những giấc mơ, bằng cả những vết xước không tên, bằng những niềm tin từng tưởng sẽ không bao giờ mất đi. Nhưng rồi sẽ có lúc, giữa ngã rẽ cuộc đời, ta buộc phải đối diện với một câu hỏi chẳng dễ dàng: Điều gì sẽ còn lại sau những giấc mơ tan vỡ?
“Ngày mai rồi sẽ khác, nhưng hôm nay là của chúng ta” là lời thủ thỉ lặng lẽ của một người trẻ từng tin vào những điều đẹp đẽ và cũng từng ngã gục vì chính những điều ấy. Tác phẩm không dựng lên những nhân vật phi thường, cũng chẳng viết về ánh hào quang rực rỡ. Mà chỉ là những trang viết của một người đã từng sống hết mình giữa sân trường đầy nắng, đã từng gửi gắm ước mơ qua từng bản thảo bị trả lại, đã từng im lặng trước lời từ biệt không kịp nói, và đã từng muốn từ bỏ vì cảm thấy mình không đủ tốt cho bất kỳ điều gì. Lấy bối cảnh tại mái trường THPT Chuyên Vĩnh Phúc , nơi mỗi góc hành lang, mỗi ngày mùa xuân, mỗi buổi chiều cuối năm đều lưu giữ một phần ký ức tác phẩm là lát cắt chân thực về tuổi trẻ: có khát vọng và ngờ vực, có đam mê và thất bại, có cả những khoảng lặng đau đến thắt lòng nhưng cũng đầy dịu dàng. Tác phẩm này dành cho những ai từng mộng mơ nhưng rồi nhận ra: không phải giấc mơ nào cũng có thể chạm tới. Nhưng chính trong khoảnh khắc tan vỡ ấy, ta học được cách đứng dậy, học được cách yêu thương bản thân không phải vì đã làm được điều phi thường, mà vì đã dám sống thật với chính mình.Tuổi trẻ không phải là để an phận, mà là để bước đi, để tìm kiếm, để vấp ngã và để trưởng thành. Dẫu có thể ngày mai sẽ khác, thì hôm nay vẫn xứng đáng được sống trọn vẹn một mùa xuân chưa bao giờ lụi tàn.Tuổi trẻ là hành trình của những lần bắt đầu và cả những lần đổ vỡ. Ta lớn lên bằng những giấc mơ, bằng cả những vết xước không tên, bằng những niềm tin từng tưởng sẽ không bao giờ mất đi. Nhưng rồi sẽ có lúc, giữa ngã rẽ cuộc đời, ta buộc phải đối diện với một câu hỏi chẳng dễ dàng: Điều gì sẽ còn lại sau những giấc mơ tan vỡ?
“Ngày mai rồi sẽ khác, nhưng hôm nay là của chúng ta” là lời thủ thỉ lặng lẽ của một người trẻ từng tin vào những điều đẹp đẽ và cũng từng ngã gục vì chính những điều ấy. Tác phẩm không dựng lên những nhân vật phi thường, cũng chẳng viết về ánh hào quang rực rỡ. Mà chỉ là những trang viết của một người đã từng sống hết mình giữa sân trường đầy nắng, đã từng gửi gắm ước mơ qua từng bản thảo bị trả lại, đã từng im lặng trước lời từ biệt không kịp nói, và đã từng muốn từ bỏ vì cảm thấy mình không đủ tốt cho bất kỳ điều gì. Lấy bối cảnh tại mái trường THPT Chuyên Vĩnh Phúc , nơi mỗi góc hành lang, mỗi ngày mùa xuân, mỗi buổi chiều cuối năm đều lưu giữ một phần ký ức tác phẩm là lát cắt chân thực về tuổi trẻ: có khát vọng và ngờ vực, có đam mê và thất bại, có cả những khoảng lặng đau đến thắt lòng nhưng cũng đầy dịu dàng. Tác phẩm này dành cho những ai từng mộng mơ nhưng rồi nhận ra: không phải giấc mơ nào cũng có thể chạm tới. Nhưng chính trong khoảnh khắc tan vỡ ấy, ta học được cách đứng dậy, học được cách yêu thương bản thân không phải vì đã làm được điều phi thường, mà vì đã dám sống thật với chính mình.Tuổi trẻ không phải là để an phận, mà là để bước đi, để tìm kiếm, để vấp ngã và để trưởng thành. Dẫu có thể ngày mai sẽ khác, thì hôm nay vẫn xứng đáng được sống trọn vẹn một mùa xuân chưa bao giờ lụi tàn.
0/500
0 bình luận
Hãy là người đầu tiên bình luận cho Truyện này nhé!